trong tình thế này thật sự không thể tra tay bởi trên tay bọn chúng điều có súng, Xuân từ trong người đó bước ra
" chỉ có mình cô thôi sao? Hạo Thiên không đi cùng à" Xuân Nguyệt hỏi
" chỉ có mình tôi thôi" Nhược Vũ mạnh miệng nói
" mình, tôi không tin thằng nhóc đó lại bỏ mặt cô được" Xuân Nguyệt nói
" bà tha cho anh ấy và mẹ tôi đi, bà muốn tôi làm gì cũng được" Nhược Vũ nói
" vậy sao? nghĩa khí quá " Xuân Nguyệt nói
" không, mẹ không để con ở lại đâu" Bà Huỳnh nói
" anh cũng không đi, có chết thì cùng chết" Việt Bân nói
" im đi, từ khi nào các người có quyền được chọn hả, cả người hôm nay không ai được ra khỏi đây" Xuân Nguyệt tức giận nói
một người chạy đến báo tin cho Xuân Nguyệt, thì thầm vào tai bà, sau đó có chút hoảng hốt, rồi quay đầu chạy đi theo tên đàn em đó
bà vừa đi thì bọn người đó chuẩn bị bắn cô, cô chạy đến chỗ một tên cướp lấy súng, đáng ngất tên đó, bắn cho tên khia một phát, mội thứ điều nhanh không ngờ
Việt Bân cũng lau đến cướp lấy súng của một tên định bắn cô, tuy anh yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức mình để bảo vệ cô
rồi tiếng pằng thêm tiếng nữa pằng
mấy tên đó bị ngã lăn ra đất hết, không còn cửa động nữa
Hạo Thiên và một đám người từ đâu tiến đến trên tay còn cầm súng, thấy anh cô liền sững sờ lặng người
cả nhìn nhau như không nói gì, La Thành chạy đến
tất cả rời khỏi nơi này đi, ở đây có cày thuốc nổ đấy
nghe thấy thế mọi thứ hoảng loạn, Hạo Thiên hét lên " chạy về phía này"
rồi Nhược Vũ đỡ lấy mẹ, Việt Bân cũng giúp cô
" anh đi trước đi" Nhược Vũ nói
" không được" Việt Bân ngoan cố nói
" nếu như anh không đi thì cả đời này cũng đừng nhìn mặt em nữa, mau đi đi" Nhược Vũ nói
Việt Bân trong lúc đấy không biết làm sao
" đi trước đi, nếu anh còn chằng chờ thì mọi người sẽ chết hết đấy" Nhược Vũ hét lên
Việt Bân cũng vì thế mà quay đầu chạy đi, anh chạy thật nhanh, nhìn thấy anh chạy cô cũng nhanh chóng đỡ lấy mẹ chạy đi
đi theo hướng Hạo Thiên nói, họ cứ chạy loạn cả lên, đột nhiên cô không còn thấy Hạo Thiên nữa, xung quanh phút chốc lại chỉ còn cô và mẹ, họ không biết phải đi đường nào
đang hoang mang thì tên Kendy Tống từ trong bước ra chỉa súng về phía cô và mẹ mình, cô không thể kháng cự lại được
pằng viên đạn bay qua không khí lau thẳng về phía cô, dòng máu tươi chảy ra
cô không sao, mẹ cô đã đỡ cho cô viên đạn này, thấy mẹ mình ngã xuống cô đứng người, toàn thân bất động, rồi sau đó ngã xuống, ôm lấy mẹ không thể khóc nên lời
tên Kendy Tống lại dơ súng lên lần này thì không thể thoát được nữa
pằng
viên đạn từ xa bay lại bắn ngay đầu tên đấu, hắn ngã lăn xuống
ở phía tòa nhà gần khu đấy, trên sân thượng, Leo đã nổ chúng, thấy chết được tên đấy anh liền cười và rồi chuẩn bị nhắm thêm tên, bắn chết từng thuộc hạ của Xuân Nguyệt từ xa một cách chính xác nhất
Nhược Vũ ôm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng cô hét lên gọi một tiếng " Mẹ"
bùm
vụ nổ đã xẩy ra, một ngỏn lửa lớn cháy lên, nhưng Nhược Vũ không còn cảm thấy sợ nữa, Hạo Thiên chạy đến nắm lấy tay cô
cô không muốn rời xa mẹ nên đã dần chừ lúc, cô nhìn về phía mẹ, rồi nhìn về phía anh
cô biết mẹ đã đở cho cô viên đạn, bà chấp nhạn hy sinh để bảo vệ cô
Hạo Thiên nắm lấy tay cô chạy đi, cả cùng nhau chạy
pùm lại một tiếng nổ lớn vang lên
Hạo Thiên và Nhược Vũ nắm lấy tay nhau trốn thoát khỏi biển lửa, họ cuối cùng cũng chạy ra được bên ngoài, nhưng vì cú sốc này cô đã không còn sức lực nữa, cô ngất đi ngây sau khi ra khỏi biển lửa.