tối hôm đó Hạo Thiên ngồi trên sofa trầm ngâm suy nghĩ, lòng anh vô cùng rối bời không biết làm sao, anh nhớ lại lời nói của Leo
( à người hàng xóm ở cạnh nhà anh là người mẹ đơn thân, có đứa con năm nay tuổi, học tiểu học rồi, người mẹ là chủ của Spa nỗi tiếng ở đây)
nghe mấy lời này anh càng thêm chắc chắn về thân phận của Tiểu Ngôn, anh không biết nên bắt đầu với cô ấy như nào, anh ra ngoài cửa đứng đợi cô ấy về
Nhược Vũ không muốn về nhà, sợ đối diện anh nên đã ghé qua nhà của Hoàng Mẫn ăn cơm, nhìn lên đồng hồ cũng đã trễ
" mẹ ơi chúng ta đi về chưa ạ?" Tiểu Ngôn hỏi
" sao vậy?" Nhược Vũ hỏi
" con buồn ngủ quá à" Tiểu Ngôn nói
" ukm, vậy thôi mình về, chị về nha Tiểu Mẫn, làm phiền em rồi" Nhược Vũ nói
" dạ có gì đâu chị, tại vì nhà chỉ có phòng nên em không tiện mời chị ở lại thôi" Hoàng Mẫn nói
" ukm, con tạm biệt mẹ mẫn đi" Nhược Vũ nói
" con tạm biệt mẹ mẫn, mẹ mẫn ngủ ngon" Tiểu Ngôn nói
" ukm, tiểu Ngôn của mẹ cũng ngủ ngon, mẹ con về cẩn thận" Hoàng Mẫn nói
cả lên xe về lại chung cư lòng Nhược Vũ nghe thầm " bây giờ trễ thế rồi chắc anh ấy cũng ngủ rồi, không sao"
vừa đến chung cư thì tiểu Ngôn đã ngủ mất trên xe, cô chỉ còn cách cõng thằng bé lên nhà, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy
Hạo Thiên đã đứng ở đây, anh đã chờ đợi cô sao, cô ngây người bối rối, Hạo Thiên tiếng vè phía cô, cô lùi lại, sao đó liền nói " để em đưa thằng bé vào trong sẽ ra nói chuyện với anh"
" anh hy vọng em sẽ ra" Hạo Thiên nói
Nhược Vũ đi vào trong, ngồi cạnh tiểu Ngôn một lúc lâu cô nghĩ bụng
{ haz đã định là sẽ lấy cớ đưa thằng bé vào trong rồi sẽ trốn trong đây luôn, nhưng không ngờ anh ấy lại đoán ra được} Nhược Vũ nghĩ
{ nhưng mà trốn cũng không phải là cách hay, cứ nói thẳng với anh ấy vậy} Nhược Vũ quyết tâm
mở cửa ra người đến cửa hàng gần đó ngồi nói chuyện
họ ngồi cạnh nhau lúc không ai nói chuyện với ai, không ai mở lời cả
ngồi lúc lâu Hạo Thiên mới nói " thằng bé là con anh đúng không"
nghe thấy lời này cô nhìn anh, sau đó lại yếu lòng nói " ukm"
" sao không em không nói với anh?" Hạo Thiên nói
" em không muốn làm gánh nặng cho anh " Nhược Vũ nói
cả im lặng, không gian lúc này như dừng lại, Hạo Thiên bất ngờ đứng lên
" nếu em không muốn làm gánh nặng, vậy anh sẽ bắt em càng phải trở thành gánh nặng của anh" Hạo Thiên nói
" anh! anh đáng nói chuyện vô lý gì vậy hả? chúng ta kết thúc rồi, chuyện gì qua anh cũng nên để nó qua đi, năm rồi anh! " Nhược Vũ nói
" anh không muốn cuộc đời còn lại của mình cô đơn thêm lần nào nữa, năm đó là em tự ý rời xa anh, anh chưa bao giờ cho phép em làm điều đó cả, nên mội chuyện vẫn chưa thể tính là kết thúc" Hạo Thiên nói
sau đó anh rời đi, để lại một mình Nhược Vũ ở lại đấy, cô lặn người đi
ở trong bồn tắm cô suy nghĩ về những lời mà anh vừa nói lúc nãy
" anh ấy nói chưa kết thúc là sao chứ, chẵn phải mọi chuyện đã kết thúc lâu rồi sao?" Nhược Vũ lảm nhảm nói
" rõ ràng năm đó anh ta là người đã từ bỏ mình trước, tại sao bây giờ lại nói như mình là kẻ bỏ đi chứ" Nhược Vũ thầm nói
" anh ta chẵn phải cũng đã có gia đình rồi sao, tại sao lại nói với mình những lời này" Nhược Vũ cuộn người lại ngồi trong bồn
nước mắt cô chợt rơi trên má
mấy năm qua tuy không ở cạnh anh nhưng cô luôn dõi theo anh, những gì anh đạt được cô điều biết, kể cả chuyện anh nói với tất cả truyền thông rằng mình đã kết hôn cô cũng biết
lúc này cô lại càng thêm hoan mang, không biết bản thân lại chuẩn bị trãi qua chuyện gì nữa
lòng cô luôn tự hỏi: anh quay lại làm gì chứ?.