sáng hôm sau Hạo Thiên đã đứng trước cửa chờ Nhược Vũ bước ra, biểu hiệu của anh lần này lại vô cùng khác, anh chủ động chào hỏi cô
" chào cô" Hạo Thiên vui vẻ nói
nhìn thấy anh thay đổi như vậy, cô lại vô cùng ngỡ ngàng
" a chú hàng xóm " tiểu Ngôn vui vẻ nói
Hạo Thiên quỳ chân xuống, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ngôn anh dịu dàng nói " đừng gọi như vậy nữa, từ giờ hãy gọi là chú Hạo Thiên là được rồi"
" dạ" tiểu Ngôn vui vẻ nói
{ gì mà chú Hạo Thiên chứ? anh đang đúng là đáng sợ mà, à không lúc xưa chẳng phải anh ta cũng đã từng diễn như vậy sao?} Nhược Vũ khó chịu
" mẹ con đang đi đâu thế" Hạo Thiên hỏi
" con đi học" tiểu Ngôn trả lời
" trễ rồi con, chúng ta đi thôi" Nhược Vũ nói
" dạ, chào chú nha" Tiểu Ngôn nói
" ukm, đi học ngoan, nhớ về sớm nha, chú sẽ đợi con " Hạo Thiên nói
" không cần đâu, trước giờ thằng bé điều do cha nó chở đi, anh không cần lo đâu" Nhược Vũ nói
" cha ruột con à?" Hạo Thiên hỏi
" không phải cha bân bân chỉ là cha thôi" Tiểu Ngôn ngây ngô nói
" à vậy sao? vậy để chiều này chú chở con về" Hạo Thiên nói
" thật không chú" Tiểu Ngôn vui vẻ nói
" không được, tiểu Ngôn con làm vậy không sợ cha con buồn à?" Nhược Vũ nói
" nhưng mà con ngày nào cũng về cùng cha Bân Bân! hôm nay con đi với chú Hạo Thiên cũng được mà mẹ" Tiểu Ngôn nói
" đúng rồi" Hạo Thiên nói
{ đúng là con trai của mình, thông minh thật đấy} Hạo Thiên cười thầm
hết cách rồi Nhược Vũ đành đồng ý, cô định đi thì Hạo Thiên đi lại đưa cô tờ giấy
" số điện thoại của tôi, có gì em liên lạc" Hạo Thiên nói
" dạ" Nhược Vũ cố cười nói
{ còn lâu tôi mới gọi cho anh} Nhược Vũ nghĩ thầm
Hạo Thiên bước vào trong phấn khích coi như bước đầu đã thành công rồi, Leo gọi cho anh
[ chủ tịch à, hộp đồng ở Bắc Kinh đã kí rồi, chúng ta khi nào về lại Thượng Hải vậy?] Leo hỏi
[ anh về trước đi, giúp tôi giải quyết công việc ở đấy, tôi có chút chuyện, chắc tháng sau sẽ về.
] Hạo Thiên vui vẻ nói
[ dạ được, nhưng mà hình như hôm nay anh có chuyện vui à? ] Leo hỏi
[ tôi tìm được Tiểu Vũ rồi, không ngờ cô ấy còn có con của tôi nữa, lần này khi về Thượng Hải sẽ là người] Hạo Thiên vui vẻ đắc ý nói
[ vậy sao? tâm nguyện của anh cuối cùng cũng đạt được rồi, mà sau lại cần đến tháng chứ? ] Leo hỏi
[ cô ấy còn hận tôi lắm ] Hạo Thiên trầm lại
[ tôi tin anh sẽ chinh phục được cô ấy mà, cố lên chủ tịch của tôi ] Leo nói
[ ukm, được rồi ] Hạo Thiên nói
{ bắc đầu từ bây giờ anh sẽ lôi em về bên anh } Hạo Thiên nghĩ thầm
Leo bên khách sạn nghe tin thì vui mừng nhảy trên giường như trẻ con
" oh ye, hay quá, cuối cùng thì mình cũng được thổi mái rồi, lần này nhất định sẽ vui chơi hết ý mới được" Leo vui vẻ nói
ở quá cafe Nhược Vũ tâm sự cùng với Việt Bân và Hoàng Mẫn
" sao chứ, anh ta muốn gì mà còn xuất hiện trước mặc mẹ con em chứ?" Việt Bân tức giận nói
" anh bình tĩnh, đây là quán cafe đấy" Hoàng Mẫn nói
" rồi sao, ý em! " Việt Bân hỏi
" em không biết phải như nào nữa anh à, tiểu Ngôn xem ra rất thích Hạo Thiên đấy" Nhược Vũ buồn buồn nói
" cũng đúng, họ là cha con ruột mà, chí ít cũng chảy chung dòng máu" Hoàng Mẫn nói
" cha con ruột thì sao? anh ta có nuôi thằng bé ngày nào không? lúc Tiểu Vũ mang thai anh ấy ở đâu? lúc cô ấy trong phòng sinh đối diện với tử thân anh ta đang làm gì? lúc thằng bé bịnh anh ta có hay không? anh ta như vậy mà lại xứng đáng làm cha thằng bé à?" Việt Bân tức giận nói
" anh đừng nói nữa" Hoàng Mẫn kéo anh lại, ý cô muốn nói là Nhược Vũ đang buồn kìa
" anh xin lỗi, anh quá kích rồi" Việt Bân nhỏ nhẹ nói
" anh nói đâu nói gì sai mà phải xin lỗi chứ" Nhược Vũ buồn nói
" bây giờ em muốn giải quyết như nào?" Việt Bân hỏi
" em không rõ nữa " Nhược Vũ nói
Việt Bân nắm lấy tay cô ân cần nói " chỉ cần mà lựa chọn của em anh sẽ ủng hộ em hết mình"
nhìn Việt Bân ân cần với Nhược Vũ như thế lòng của Hoàng Mẫn có chút nhói.