ở trong khu vui chơi rộng lớn này nhà người vui vẻ nắm lấy tay nhau cùng vui chơi
tiểu Ngôn ngồi trên vòng quay ngựa, Hạo Thiên và Nhược Vũ ở dưới xem
sau khi đua hết vòng tiểu Ngôn đến nắm lấy tay của Hạo Thiên và Nhược Vũ lôi đi
" chú và mẹ cũng cùng chơi đi, vui lắm, nhanh lên" Tiểu Ngôn nói
" nhưng mà mẹ! " Nhược Vũ ngại ngùng nói
" không sao, xem cái này cũng chắc chắn đấy, không đứt cáp được đâu" Hạo Thiên nói
sau đó cả cùng đua ngựa với nhau, xoay vòng vòng, rồi cùng nhau chơi nhà banh
Hạo Thiên cố tình ném banh vào người Nhược Vũ
" ây ya!.
anh giám" Nhược Vũ tức giận, cầm banh ném lại anh, như anh nhẹ nhàng nén được
sau đó anh bị tiểu Ngôn chội trúng
" con chội trúng chú rồi" tiểu Ngôn nói
" con! " Hạo Thiên cạn ngôn
" ha ha ha, đáng đời anh" Nhược Vũ vui vẻ nói
thế là cả cùng đại chiến, Nhược Vũ và tiểu Ngôn bồ, phục kích bắt lấy Hạo Thiên
sau khi chơi xong, họ mệt mỏi đến ngâm chân vào suối nước nóng
" đã quá đi" tiểu Ngôn nói
" đã quá đi, xem con kìa như ông cụ non vậy" Nhược Vũ nói
" con không có ông cụ non mà" Tiểu Ngôn nói
sau đó Hạo Thiên đá nước về phía Nhược Vũ
" anh! anh chơi dơ quá rồi đó" Nhược Vũ nói
" anh lỡ chân" Hạo Thiên nói
sau đó Nhược Vũ cũng đá nước lên người anh
anh cũng đá nước lên người cô, cả đá qua đá lại, tiểu Ngôn ngồi ở giữa cũng thấy thế mà đá theo
nước văng tung tóe, cả cùng cười với nhau rất vui vẻ
từ xa Việt Bân và Hoàng Mẫn đã nhìn thấy cảnh này, anh chỉ đứng lặng người một góc rồi âm thầm quan sát, nhìn thấy họ vui vẻ lòng anh có chút buồn, anh quay người đi trong vô thức
Hoàng Mẫn thấy anh lạnh lùng bỏ đi như thế, cô đành đuổi theo sau anh
ngày hôm đó cả đi chơi cùng với nhau vô cùng vui đến tối mới về đến nhà
sau khi vào nhà Hạo Thiên vẫn cõng tiểu Ngôn trên lưng, sau đó đưa tiểu Ngôn vào trong phòng ngủ, rồi anh ra phòng khách
Nhược Vũ đem cho ly nước lọc
" anh uống đi" Nhược Vũ nói
" cảm ơn em" Hạo Thiên nói
thì thấy cô phân vân anh liền hỏi " sao vậy? em muốn nói gì với anh à?"
" chỉ là!.
em muốn hỏi!.
anh có còn yêu em không" Nhược Vũ ngại ngùng hỏi
Hạo Thiên nghe thấy lời này chỉ cười thầm, anh cảm thấy rất hạnh phúc với câu hỏi này
thấy anh cứ cười mà không trả lời mình cô cảm thấy tức giận và vô cùng khó chịu
" anh đừng cười nữa được không? " Nhược Vũ tức giận nói
Hạo Thiên nhìn cô như thế thì liền nắm lấy tay cô, anh đưa tay cô vào tim của mình
cô cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của anh
anh không cần trả lời, chỉ cần chứng minh bằng hành động của mình để cô biết được anh dành tình cảm cho cô nhiều đến nhường nào
ông nhìn vào ánh mắt anh cũng hiểu được mọi chuyện liền rụt tay lại, e thẹn ngượng ngùng
khi người ta yêu nhau quá nhiều thì không cần phải nói ra họ cũng hiểu được đối phương nghĩ gì, tình yêu qua nhiên là có phép màu kì dịu
Hạo Thiên ôm lấy cô vào lòng mình, lúc này cô không còn né tránh nữa, cô cũng dơ đôi tay của mình lên, ôm lấy anh, Hạo Thiên chỉ chờ điều này
anh hôn lấy cô, cả trao nhau nụ hôn ngọt ngào và đầy tự nguyện
Sau đó Nhược Vũ tựa vào lòng anh, cô lại lắng nghe âm thanh ấy lần nữa thình thịch cảm nhận lấy hơi ấm của anh
trong lúc cả đang say đắm trong tình yêu thì Tiểu Ngôn bất ngờ mở cửa ra, thằng bé dụi dụi con mắt rồi nhìn, nó đã chứng kiến tất cả rồi, trái tim mỏng manh của cậu bé yếu đuối như thế liệu rằng có thể vượt qua cú shock này?