Tiểu Ngôn nhìn thấy cảnh đó chỉ vô cảm quay vào bên trong phòng như không nhìn thấy cảnh gì
sáng hôm sau khi thằng bé thức dậy đã thấy Hạo Thiên và Nhược Vũ đang trong bếp làm đồ ăn sáng, thấy Tiểu Ngôn Hạo Thiên vui vẻ nói
" chú qua đấy nấu đồ ăn sáng cùng với mẹ xon đấy" Hạo Thiên nói
Tiểu Ngôn không còn ngây ngô nữa, thằng bé vào thẳng vấn đề và nói
" có phải chú là ba của con không hả?" Tiểu Ngôn hỏi
nghe thấy câu hỏi này cả Nhược Vũ và Hạo Thiên lặng người
" con nói gì vậy tiểu Ngôn " Nhược Vũ nói
" con biết hết rồi, chú nói đi chú có phải là cha ruột của con không hả?" Tiểu Ngôn hỏi
Thấy thằng bé cương quyết anh cũng không muốn giấu diếm nữa, anh cuối xuống nói
" ukm, cha là cha ruột của con đây, tiểu Ngôn ngoan từ giờ cha sẽ ở đây chăm sóc và bảo vẹ cho mẹ con con" Hạo Thiên ấm áp nói
nhưng tiểu Ngôn lại cự tuyệt anh thằng bé xô anh ra và nói" chú im đi, chú không có tư cách ở cạnh mẹ con con, chú đã bỏ rơi mẹ, chú làm mẹ đau khổ, chú làm tiểu Ngôn không có cha, luôn bị bàn bè xa lánh và hất hủi, chú là người xấu chú đi đi" tiểu Ngôn thét lên, vừa khóc vừa gào thét nói
Hạo Thiên nghe thấy lời con trẻ lặn người, quả thật anh là kẻ đáng tránh đáng lí ra anh không nên bỏ rơi mẹ con họ, thằng bé ghét anh là đúng rồi
thấy thế Nhược Vũ dịu dàng nói " nhưng mà từ giờ tiểu Ngôn sẽ có cha, cha sẽ cùng chúng! "
" không, con ghét cha, con không muốn cha quay về nữa, cha đi đi" Tiểu Ngôn đau đớn nói
thấy Tiểu Ngôn đau đớn khóc nức nở như thế anh cũng không thể lại làm tổn thương thằng bé, anh đành đứng lên nói
" anh về trước " Hạo Thiên nói xong thì quay đầu đi
Hôm nay Nhược Vũ cũng không chờ tiểu Ngô.
đi học, cô vỗ về thằng bé, khi thằng bé trong phòng thì cô ngồi ở sofa lòng bần thần không biết làm sao
cô cứ nghĩ thằng bé sẽ rất vui khi gặp lại cha của mình nhưng mọi chuyện không ngờ lại xẩy ra như thế này
thế giới của trẻ nhỏ vốn đơn giải, suy nghĩ của trẻ nhỏ người lớn càng không thể biết được
sau khi bình tĩnh lại, tiểu Ngôn ra ngoài ngồi kế bên mẹ, ôm mẹ vào lòng
" mẹ mẹ con mình không cần có cha ruột, chúng ta, cha Bân Bân và mẹ tiểu Mẫn cùng nhau sống như ngày xưa là được rồi, tiểu Ngôn không muốn có cha ruột" Tiểu Ngôn nói
" tại sao con không muốn có cha ruột hả?" Nhược Vũ hỏi
" cha ruột là người xấu, cha không thương mẹ con mình đâu, nếu cha thương mẹ cha sẽ không để cho mẹ ngày nào cũng khóc mình trong phòng, cũng không để cho con bị bạn bè ăn hiếp, cha ruột là người không tốt, tiểu Ngôn không muốn có cha ruột đâu" Tiểu Ngôn nói
thì ra những lúc cô khóc thầm trong phòng tiểu Ngôn đã nhìn thấy hết rồi, cô cũng không biết nói sao với thằng bé về chuyện này, cô nghẹn cứng họng không nói nổi nên lời
" mẹ, mẹ đừng theo cha ruột nha, con không thích cha ruột" Tiểu Ngôn nói
thấy tiểu Ngôn ngây thơ, thằng bé cứ lây cô mãi, rồi còn yếu đuối mỏng manh như thế, nhìn đứa bé đáng thương này, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý
ngày hôm sau khi Tiểu Ngôn đi học chưa về, ở trong nhà Nhược Vũ và Hạo Thiên đã ngồi xuống nói chuyện cùng nhau
" anh xin lỗi, tại anh đã phá hủy cuộc sống của mẹ con em" Hạo Thiên nói
" không phải lỗi của anh, là do em chăm sóc thằng bé không tốt, để vết thương về người cha trong nó lớn như vậy" Nhược Vũ nghẹn ngào nói
" em yên tâm anh sẽ thuyết phục thằng bé, rồi gia đình chúng ta người sẽ đoàn tụ, anh sẽ bảo vệ mẹ con em bằng bất cứ giá nào, anh sẽ không đánh mất mẹ con em lần nào nữa đâu" Hạo Thiên nói
sau đó ôm lấy Nhược Vũ vỗ về vô
lúc này Tiểu Ngôn đước Việt Bân và Hoàng Mẫn đưa về nhà, vừa mở cửa ra tiểu Ngôn đã thấy mẹ mình bên người cha ruột, trái tim cậu bé như vỡ vụng, nó lùi lại, nước mắt rưng rưng
nhìn thấy thằng bé Nhược Vũ lau đến vỗ về con " Tiểu Ngôn con nghe mẹ nói! "
" mẹ nói dối, mẹ là người xấu" Tiểu Ngôn nói
" tiểu Ngôn con không được nói mẹ con như vậy" Hạo Thiên lớn giọng nói
" đúng đó tiểu Ngôn con xin lỗi mẹ con đi mau lên" Việt Bân cũng nói
thằng bé nhìn xung quanh, tất cả mọi người điều la cậu bé, cả thế giới bên trong cậu bé như sụp đổ, nó đau đớn gào thét " con ghét mọi người " rồi bỏ chạy đi
" Tiểu Ngôn, tiểu ngôn" Nhược Vũ gào thét theo con
Việt Bân nắm giữ lấy cô lại nói "để thằng bé mình đi, tiểu Mẫn nhờ em đi theo canh chừng thằng bé"
" dạ" Hoàng Mẫn vội vàng chạy đi.