Tuyết rơi mấy ngày qua cuối cùng cũng tan hết, ngoài mặt đường vẫn còn trơn trượt, nhiệt độ cũng chẳng âm hơn là bao.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà cả Thịnh Thế từ trên xuống dưới đều nhuốm màu u buồn, hằng năm vào ngày này dù công ty có hoạt động công ích hay hoạt động đãi ngộ cho nhân viên đều hủy bỏ và đương nhiên sẽ không chọn ngày này để ký kết hợp đồng
Thực ra nó vốn không phải quy định của công ty, Đới Khải cũng không hay biết mà vì ngày này là ngày khiến anh không có tâm trạng quan tâm bất kỳ chuyện gì xảy ra xung quanh mình mà mọi năm đều sẽ ngồi trong phòng làm việc cầm lấy chiếc nhẫn khắc tên mẹ mình là kỷ vật cuối cùng ngắm nghía đến hết ngày.
Vậy nên Hạo Hiên và Lục Vũ Bình đã an bài hủy bỏ mọi hoạt động bởi họ biết ngày này năm năm trước mẹ Đới Khải gặp tai nạn giao thông không may qua đời, ngày ấy lại trùng vào ngày sinh nhật của Đới Khải nên năm rồi anh đã không còn đón sinh nhật nữa
Nhưng năm nay lại khác, Hạo Hiên vốn không muốn làm phiền Đới Khải nhưng tình hình công ty gần đây có biến động nên đã làm liều mở cửa phòng làm việc của Đới Khải nào ngờ nhìn thấy anh ấy tay vẫn cầm nhẫn, là chiếc nhẫn quen thuộc với sắc mặt đắn đo chứ không phải là bộ dạng tiều tụy thờ thẫn như ngày xưa
Đới Khải cầm chiếc nhẫn trên tay nhìn ngắm nó, tay còn lại còn cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ để bỏ nhẫn còn thuận tiện dùng chân làm trụ xoay xoay chiếc ghế mình đang ngồi.
Không nhưng thế anh còn biết đến sự xuất hiện của Hạo Hiên mà lên tiếng trước, giọng điệu cũng trầm ổn dễ nghe khiến anh ta kinh ngạc
“Có chuyện gì sao?”
“Á… À gần đây có người không ngừng thu mua cổ phiếu của công ty dưới dạng ẩn danh, mình sợ có chuyện nên muốn báo trước cậu một tiếng xem bước tiếp theo hành động ra sao” Hạo Hiên mất hồn mất vía hồi lâu mới lên tiếng đáp
Đới Khải gật đầu nhưng không mấy để tâm, anh dùng khăn lau lại chiếc nhẫn một lần rồi bỏ vào trong hộp nhung đóng lại rồi đứng dậy bỏ vào túi áo không khỏi khiến Hạo Hiên chú ý đưa mắt nhìn theo mọi cử chỉ
“Cậu tra xem là ai rồi báo lại cho tôi.
Có việc đi trước đây!” Anh đi vòng qua bàn vỗ lấy vai Hạo Hiên rồi rời đi bỏ lại anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đứng như trời trồng miệng há hốc
Lý Thẩm đang rà soát lại thông tin của mấy bản hợp đồng vừa được gửi lên thì bất giác nhìn về khung hình có ảnh nhóm của mấy người bọn họ, đưa tay lên chạm vào gương mặt của Đới Khải trong khung hình có cảm giác cay sống mũi
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, hồi hận vì ngày đó bỏ anh mà đi, hối hận vì ngày đó không thể ở bên anh trong những ngày tháng anh đau khổ nhất.
Cô đã không thể tưởng tượng ra nổi cảnh Đới Khải đau lòng nhìn mẹ mình ra đi trong ngày sinh nhật của bản thân.
Mấy năm xa anh đều sẽ tự mình làm bánh kem chúc mừng sinh nhật tự mình thay anh cắt bánh nhưng năm nay làm rồi chỉ e rằng không thể tặng
Mãi suy nghĩ, Đới Khải đứng từ ngoài gõ cửa đến mấy lần mới gây được sự chú ý của cô.
Thông qua tấm kính cửa trong suốt cô đứng dậy đá mày ra hiệu hỏi anh có chuyện gì khi mà trợ lý đang nhìn bọn họ.
Anh chỉ dơ ngón trỏ lên móc móc ra hiệu cô ra ngoài cùng anh
Lần trước cả công ty đồn ầm việc cô là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của anh và một vị tiểu thư tự nhận mình là vị hôn thê của tổng tài nên chính Đới Khải đã ra mặt công khai và không cho phép đặt lời đồn đại vớ vẩn nên cẳn bản mọi chuyện cũng lắng xuống.
Mọi người cũng dần ủng hộ và cảm thấy hai người là trai tài gái sắc phẩm vị mọi thứ đều rất phù hợp nhưng Lý Thẩm vẫn là không thích ứng được
Nhưng hết cách, anh vẫn đứng ngoài cửa đợi cô nên Lý Thẩm nhanh chóng mặc áo khoác măng tô dài đến đầu gối vào, không kịp quàng khăn nên cầm nó và túi xách mở cửa ra khỏi văn phòng
Đới Khải nhìn cô như vậy không khỏi lo lắng gõ nhẹ lên trán cô một cái rồi cầm lấy khăn giúp cô quàng lên cổ giữ ấm mà không quên trách yêu: “Dù vội cũng phải nhớ đến bản thân đầu tiên, anh còn đứng đây chờ em cơ mà”
Hai cô trợ lý vừa giơ bàn tay lên che mặt nửa vời vừa cười khúc khích, bát cẩu lương này họ thấy rất thích a, dù trời lạnh không có bạn trai bên cạnh nhưng nhìn cảnh này cũng cảm thấy ấm áp tim đổ đốn
Cô mỉm cười ngoan ngoãn đứng im cho anh quàng khăn rồi cả hai dắt tay nhau vào thang máy xuống tầng hầm
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Bí mật”
Dọc đường đi, Đới Khải dừng lại ở một tiệm hoa và bảo cô ngồi yên đợi anh, lúc trở lại là một bó hoa hồng trắng cô liền hiểu ra anh ấy muốn đi viếng mẹ mình nên trên đường đi cũng không tò mò hỏi han gì anh, cả hai cứ vậy im lặng người chăm chú lái xe, người tựa cửa ngắm cảnh đông
Chiếc xe dừng lại ở một nghĩa trang rất lớn, nhìn thấy xe của Đới Khải thì người trông coi nghĩa trang này liền nhận ra, ông rời khỏi phòng quan sát ra hỏi thăm anh
“Tiểu Khải đến rồi à, ta tưởng hôm nay con không đến nên vẫn như mọi năm quét dọn phần mộ của mẹ con sạch sẽ rồi”
Đới Khải cảm kích cúi người: “Cảm ơn ông, con lên thăm bà ấy một lát ạ”
Lý Thẩm nhìn thấy ông cũng cúi đầu chào hỏi, Đới Khải một tay ôm bó hoa tay còn lại đưa ra, Lý Thẩm hiểu ý liền đi đến nắm tay anh.
Hai người cùng đi lên bậc thang được một đoạn thì họ rẽ trái và dừng lại ở phần mộ của mẹ anh ấy
Anh quỳ gối xuống, đặt nhẹ bó hoa lên mộ, bàn tay lướt qua tấm bia chạm vào những dòng chữ khắc tên mẹ anh trên bia, giọng nói trầm ấm vang lên có chút nghẹn ngào: “Mẹ, con đến thăm mẹ rồi đây.
năm rồi đứa con bất hiếu này mới có can đảm đến thăm mẹ, có phải rất tệ không ạ?”
Nhìn thấy anh đau lòng quỳ dưới phần mộ của mẹ muốn khóc nhưng không dám khiến Lý Thẩm nghẹn ngào, cô cũng quỳ xuống ôm lấy vai anh an ủi bởi cô không nghĩ sau năm anh ấy đã có thể đến thăm mẹ mình và còn đưa cả cô theo
Đới Khải quay sang nhìn cô rồi nắm chặt lấy tay cô thưa với mẹ: “Con đưa cô ấy đến gặp mẹ rồi đây, người mà ngày trước con vẫn thường xuyên nhắc.
Có phải rất xinh đẹp không?”
“Dì à, con là Lý Thẩm, hôm nay cùng anh ấy đến thăm dì”
Cô vốn nghĩ anh ra ngồi lại trò chuyện với mẹ của mình lâu hơn nhưng Đới Khải ngay sau đó lại đứng lên kéo luôn cả cô đứng lên rồi nói: “Được rồi, đi thôi”
“Không phải… Cái đó… không ở lại với mẹ anh chút sao?”Lý Thẩm ngạc nhiên hỏi
Đới Khải nhẹ vuốt tóc cô đáp: “Đưa em ra mắt bà ấy như vậy là được rồi, còn nhiều thời gian lần sau chúng ta lại đến...!với một tư cách khác”
Quanh đi quẩn lại, Hứa Tô cao trung vẫn là nơi mà Đới Khải chọn làm điểm dừng chân của cả hai.
Họ khoác lấy tay nhau như mùa hạ năm đó cùng nhau trở lại thăm trường.
Mùa đông lạnh giá, học sinh đều đã nghỉ đông rồi, cây xanh trong trường cũng đều vì cái lạnh mà trơ trọi giữ trời đông gió rét
“Sao lại muốn đưa em đến đây?”
Nghe thấy câu hỏi Đới Khải cùng cô dừng lại giữa đường chạy của sân thể dục, anh buông tay cô để vòng tay ôm lấy vai cô rồi đi tiếp, vừa đi vừa đáp: “Em nói xem con người anh từ trước đến giờ chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất từ việc học đến việc của công ty, theo đuổi sự hoàn hảo.
Nhưng mà gần đây anh phát hiện ra một chuyện anh làm vẫn chưa đủ tốt”
Lý Thẩm hai tay bỏ vào túi áo khoác nghe vậy liền dừng chân quay sang anh đuôi mắt không dấu được niềm vui miệng cũng cong lên muốn cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện liên quan đến việc yêu em.
Anh cảm thấy bản thân có thể làm tốt hơn” Đới Khải nhìn cô thâm tình, không chớp mắt cũng không rời mắt mà nhìn cô như vậy
Lý Thẩm mỉm cười hạnh phúc mà không đáp lại, chỉ nhìn anh xem anh lời tiếp theo muốn biểu đạt điều gì
“Anh đã từng trong một quyển sách đọc về quy luật của nhà xe.
Khi bạn vất vả cả ngày quay về nhà, bạn nhìn thấy trong nhà xe có xe của người mình yêu đậu ở đó, bạn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, muốn cùng người ấy sống cả đời.
Cho nên anh muốn hỏi em, nếu như em vất vả cả ngày về tới nhà, nhìn thấy xe của anh trong nhà xe, em có hay không cảm thấy rất hạnh phúc? Có muốn sống cả đời với anh không?”
Câu hỏi này của anh như chạm vào nơi sâu nhất trong đáu lòng của Lý Thẩm, cô hiểu trái tim mình hơn ai hết và cô biết ngay sau khi câu hỏi vừa dứt thì trái tim đã thỏa hiệp rồi nhưng cũng bắt đầu bất an.
Lý Thẩm mở tròn mắt lâu lâu chớp chớp nhìn anh, nước mắt lưng tròng, cô thật sự không biết mình nên trả lời ra sao
“Vậy rồi sao?”
Đới Khải cũng bỏ tay vào túi áo khoác của mình, nhìn cô hồi lâu rồi mới đáp: “Anh muốn mỗi ngày, có thể yêu em nhiều hơn chút"
Rồi từ trong túi áo lấy ra hộp nhẫn ban sáng mình cầm, từ từ quỳ một gối xuống trước mặt Lý Thẩm, mắt ngước nhìn cô, tay mở hộp nhẫn cũng chẳng hồi hộp hay run rẩy, có vẻ như chuyện này đã được anh nghĩ từ rất lâu
“Lý Thẩm tiểu thư! Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Cô nhìn chiếc nhẫn trong hộp, kiểu dáng có phần cổ điển nhưng vẫn rất đẹp, viên kim cương là điểm sáng nhất của chiếc nhẫn nhưng thật sự cô không có tâm tình để bình phẩm đánh giá gì về chiếc nhẫn.
Lý Thẩm bây giờ thực sự rất rối, cô chưa từng tưởng tượng ra sẽ có ngày cô được anh cầu hôn như vậy, cô càng bất an hơn về lời câu hôn này, cô sợ mẹ cô sẽ không đồng ý, cô sợ bản thân lại tiếp tục khiến anh bị tổn thương
“Này, quỳ như vậy sẽ rất đau đấy!” Đới Khải thấy cô nhìn mình mãi không chịu đáp
“Quỳ thêm chút nữa đi” Lý Thẩm châm chọc
Nhưng rồi những suy nghĩ ấy cũng sớm bị cô đẩy vào quá khứ, cô muốn dũng cảm thêm một lần nữa, dũng cảm yêu anh, dũng cảm cùng anh đón nhận mọi thứ trên thế gian này, cô càng không muốn bỏ lỡ thời khắc này, bỏ lỡ người mà bản thân muốn phó thác cả cuộc đời
“Chỉ cần em đồng ý gả, anh quỳ cả ngày ở đây cũng được” Đới Khải cười đáp, anh rất ít cười nhưng mỗi lần cười hầu như đều ở cạnh cô tuy nhiên cũng vì cô mà hết lần này đến lần khác rơi lệ
Lý Thẩm chớp mắt một cái, nước mắt cũng rơi nhẹ xuống lăn dài trên gò má, cô từ từ rút tay phải của mình ra khỏi túi áo khoác, xoè bàn tay ra trước hộp nhẫn của anh.
Đới Khải cũng không chần chừ liền đứng dậy rút nhẫn ra khỏi hộp vừa đeo vào ngót áp út của cô vừa nói: “Đây là nhẫn gia truyền mẹ anh để lại, đeo nó vào rồi em không thoát khỏi đâu”
Nhẫn cũng đeo xong cô ôm chầm lấy cổ anh, chân đi giày cao gót cũng phải nhón lên mới với để ôm trọn được, cô vỡ òa hạnh phúc nói: “Sẽ không chạy trốn nữa”
Đới Khải trìu mến vuốt tóc cô cười nói: “Vậy có phải từ giờ anh nên đổi cách xưng hô gọi em là “vợ ơi” không?”
“Ơi!” Lý Thẩm nhanh nhảu đáp lại, cả hai liền bật cười hạnh phúc
- Thiên Di-