Trời cũng dần trở tối, bảo vệ mới của trường nhìn thấy đôi tình nhân hạnh phúc cũng không nỡ nhắc nhở họ rời khỏi trường.
Lý Thẩm tay trái nắm chặt tay Đới Khải, tay phải xòe ra dơ lên đúng với tầm nhìn ngắm chiếc nhẫn
“Vốn muốn mua cái lớn hơn nhưng chiếc nhẫn này rất ý nghĩa với anh nên mới dùng nó cầu hôn, em không để ý chứ?” Đới Khải thấy cô nhìn nó suốt tưởng cô không hài lòng liền hỏi
Lý Thẩm ngước nhìn anh dịu dàng rồi cười đáp: “Em giống kiểu người xem trọng vật chất sao? Chỉ là nó quá đặc biệt em không thể rời mắt được”
Anh nghe vậy gương mặt tỏ vẻ rất mãn nguyện, ý cười trên miệng cũng không giấu được mà liền cong lên
“Cầu hôn thành rồi? Chúc mừng nhé” Bọn họ đi ra tới cổng chính của trường, bác bảo vệ mới liền cười nói
Hai người họ cười gật đầu rồi tạm biệt ra xe trở về, Lý Thẩm đắn đo mãi cuối cùng cũng vẫn là nói ra lời trong lòng: “Năm năm qua anh không đón sinh nhật của mình sao?”
Đới Khải không đáp lại chỉ giúp cô mở cửa xe cài dây an toàn rồi đóng cửa vòng qua xe mở cửa ghế lái ngồi vào.
Anh chần chừ hồi lâu vẫn không khởi động xe, Lý Thẩm nhìn bộ dạng này của anh cũng chẳng dám ho he thêm lời nào.
Bỗng anh quay sang nhìn cô rồi nói: “Ai cùng anh đón sinh nhật đây? Mẹ đi rồi, em cũng không còn ở đây”
“Chẳng phải có mấy người Hạo …” Lý Thẩm chưa nói hết lời đã dừng lại, cô nhận ra bản thân mình không có tư cách nhắc đến chuyện này
Anh ngồi lại vị trí tựa vào điểm tựa của ghế lái nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, ánh mắt lãnh cảm, giọng điệu cũng hạ xuống: “Thực ra bà ấy ra đi là một sự giải thoát, bà ấy bị căn bệnh trầm cảm giam cầm gần năm vẫn muốn chống chọi đến cùng vì thương anh.
Anh vốn có thể không phải đắm chìm trong nỗi đau mất đi bà ấy nếu như có em ở bên cạnh nhưng rồi những người anh yêu thương nhất lại lần lượt bỏ lại anh ở đây.
Sinh nhật gì chứ? Hừ… vô vị”
Lý Thẩm tháo dây thắt lưng ôm lấy cổ anh rưng rưng nước mắt: “Xin lỗi… Tất cả là tại em không tốt, xin lỗi đã không ở bên anh những lúc anh cần em nhất”
Đới Khải đáp lại cái ôm của cô không quên vuốt tóc an ủi: “Không sao, nói không trách em là dối lòng nhưng anh biết ơn hơn tất cả là cuối cùng ông trời cũng chịu trả em về cho anh.
Có em ở cạnh, bất kể chuyện gì cũng đều sẽ vượt qua được”
“Đúng rồi, hồi ở Singapore mỗi năm đến sinh nhật anh em đều sẽ tự tay làm bánh và thay anh cắt nó.
Năm nay cũng không ngoại lệ, lần này có thể cùng nhau đón sinh nhật của anh không?” Lý Thẩm buông tay sụt sịt lấy tay lau đi nước mắt nói
Anh chần chừ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý
“Về công ty thôi”
Xe về đến hầm đậu xe của tập đoàn thì cũng đã tối muộn, nhân viên cũng đã tan ca về quá nửa.
Đới Khải mở cửa giúp Lý Thẩm rồi cả hai nắm lấy tay nhau vào thang máy.
Đến nơi hai trợ lý và thư ký Kim vì biết tổng tài đã rời công ty từ sớm nên họ làm xong việc cũng tan ca đúng giờ.
Tầng làm việc của Đới Khải đã không còn bóng người
Lý Thẩm từ trong tủ lạnh của phòng làm việc riêng lấy ra một chiếc hộp bánh kem, hai người họ cùng lên phòng làm việc riêng của Đới Khải ngồi.
Máy sưởi luôn bật trong phòng nên bọn họ cũng cởi hết áo khoác nặng người xuống, Lý Thẩm còn xắn tay áo lên từ từ mở hộp lấy bánh kem ra
Bánh kem cũng không phải đặc biệt gì, chỉ là dùng kem vani trắng trang trí kèm với vài miếng dâu nhưng nó lại là toàn bộ tâm ý của cô
Cô cũng chuẩn bị đầy đủ nến và bật lửa bỏ sẵn vào hộp bánh, lấy nó ra vừa mỉm cười vừa suy nghĩ, không ngờ chiếc bánh kem cô làm cũng có ngày được cắm nến và thổi nến từ chính nhân vật chính
Đới Khải tâm tình thoải mái ngắm nhìn cô vì mình mà tận tâm làm bánh, tỉ mỉ lấy bánh ra cắm từng cây nến, đốt thắp sáng mấy cây nên kia, cảm giác này thật hạnh phúc mà đã lâu rồi anh không thể cảm nhận nó
“Xong rồi, anh ước đi”Lý Thẩm cầm bánh lên cao gần với anh
“Chúng ta cùng ước, cùng thổi nến” Đới Khải nhìn cô thâm trầm đáp
Lý Thẩm gật đầu, đặt bánh xuống bàn, hai người cùng nhau chắp tay ước nguyện rồi cùng nhau thổi tắt nến.
...+...
Cô hớn hở cười tính rút nến ra cắt bánh để anh nếm thử tay nghề của mình thì Đới Khải nhanh tay dùng ngón trỏ lấy một ít kem quệt lên môi cô rồi tiến đến hôn lấy cô
Anh có chút nôn nóng giống như đã không nhịn được nữa nên nhẹ nhàng dùng sức đẩy ngã cô về phía đầu ghế, dùng một tay lót đầu cô để tránh làm cho cô sợ hãi, không chờ cho Lý Thẩm kịp phản ứng lại thì anh đã tiếp tục tấn công.
Một tay anh ôm eo cô làm cho cô càng dán chặt vào người mình, hôn cô từ môi lại di chuyển đến mặt sau đó lại hướng xuống cổ khiến cô đê mê.
Không khí quanh mũi anh chỉ còn lại hương thơm của cơ thể cô; mùi hương nhàn nhạt len lỏi vào tâm trí anh, không ngừng lay dây thần kinh vốn đã mỏng manh vì dục vọng mãnh liệt.
“Bánh kem rất ngọt….Có được không?” Dù vậy thì anh vẫn dừng lại nhìn cô khen vị “ngọt” của bánh kem trên môi cô rồi tôn trọng hỏi ý kiến của cô
Lý Thẩm ngại ngùng nhắm mắt nhẹ gật đầu, nhận được câu trả lời đúng ý nguyện Đới Khải không ngần ngại bế ngang cô lên đi về phía phòng nghỉ riêng của mình, trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn ngủ hiu hắt
Anh kéo lớp chăn ra rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường còn mình cũng cởi đi chiếc áo sơ mi duy nhất trên người lộ ra cơ thể rắn chắc.
Lý Thẩm nhắm chặt mắt không dám nhìn, cả người cũng co rúm lại như một con cún
Đới Khải nhìn cô cười rồi nằm lên người cô, khủyu tay chống lên gối một bên đầu Lý Thẩm giữ một khoảng cách nhỏ giữa ai người.
Một giọng điệu trầm khàn đặc phát ra bên tai Lý Thẩm: "Hãy mở mắt nhìn anh"
Cô ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ thị từ từ mở mắt ra, hai tay vẫn còn co lại nắm chặt tay
"Đừng sợ, có anh ở đây" Đới Khải nắm lấy tay cô dịu dàng chậm rãi để trấn an tinh thần của Lý Thẩm.
Cô cũng dần thả lòng người đón nhận mọi sự điều khiển của Đới Khải
Cả hai đều là lần đầu tiên làm chuyện này cũng xem như chưa có kinh nghiệm nhưng Đới Khải trân trọng sự quý giá này của cô, anh vui mừng vì mình là người cô tin tưởng gửi gắm
Đới Khải hôn nhẹ lên môi Lý Thẩm vừa lúc đó dùng một tay từ từ chậm rãi gỡ từng nút áo sơ mi của cô.
Lớp phòng bị đầu tiên cũng đã bị cởi bỏ, đường nét cơ thể của Lý Thẩm thoát ẩn thoát hiện qua chiếc áo lót, làn da trắng mịn không tì vết càng khiến dục vọng của Đới Khải dâng cao
Anh di chuyển đôi môi của mình xuống chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô, một tay kê đầu của Lý Thẩm tay còn lại luồn từ lớp chăn xuống lưng Lý Thẩm gỡ nút gài áo ngực
Lý Thẩm nhắm mắt quay đầu tận hưởng cảm giác này và rồi không nhận ra Đới Khải đã hoàn thành việc mở gài áo
Anh kéo chiếc áo ngực lên đầu Lý Thẩm cùng lúc trói có định tay của cô lên đỉnh đầu.
Cả vòng của cô được ánh đèn vàng nhẹ lộ ra mờ mờ trước mắt Đới Khải khiến Lý Thẩm không khỏi ngại ngùng uốn éo người như muốn thoát khỏi anh
Đới Khải không dừng lại, anh dùng tay mình giữ chặt lấy tay cô trên đỉnh đầu rồi hôn lên môi cô cuồng nhiệt, một bàn tay hư hỏng vuốt qua tóc cô xuống màng tai theo góc mặt lướt xuống cổ rồi dừng lại ở bầu ngực đầy đặn của Lý Thẩm.
Đới Khải không ngừng nắn bóp nó rồi trêu chọc nụ hoa nhưng môi anh cũng đã dính chặt lấy môi cô, càng đẩy lưỡi sâu vào bên trong khiến tiếng rên của cô không thể thoát khỏi khoang miệng
Anh đổi mục tiêu chuyển xuống ngậm lấy nụ hoa của cô, một bên nắn bóp bên còn lại mút qua mút lại.
Khoang miệng của Lý Thẩm được giải phóng, cô nhắm mắt ngại ngùng rên nhưng không dám phát ra tiếng mà chỉ ậm ừ
Vật khổng lồ bên trong chiếc quần âu đã không thể chờ đợi được mà lên.
Đới Khải không chần chừ mà mở cúc quần jeans của Lý Thẩm kéo séc lột bỏ chiếc quần ra.
Cô chỉ còn chiếc quần lót là mảnh che thân cuối cùng nhưng Đới Khải vẫn không để cô yên
Anh kéo dựng cô ngồi dậy rồi nói: "Giúp anh cởi nó"
Lý Thẩm mở mắt thông qua ánh đèn vàng có thể thấy thứ đó của anh đang bên trong chiếc quần như muốn thoát ra.
Cô ngại ngùng nhắm chặt mắt lại rồi lắc đầu từ chối
Anh quỳ một gối xuống giường vuốt nhẹ mái tóc của cô trầm ấm nói: "Hãy thử khám phá anh, đừng tận hưởng mọi thứ trong bóng đêm tối như vậy"
Lý Thẩm dưới lời khích lệ dù không mở mặt nhưng đôi tay đang bị trói cô đã di chuyển lên, anh biết cô cần thích nghi nên giúp tay cô đặt lên chiếc khoá quần của mình
Cô như vậy giúp anh cởi bỏ cùng lúc hai chiếc quần, quái vật khổng lồ cũng đã không còn bị giam giữ.
Đới Khải đẩy nhẹ cô nằm xuống hôn vào cổ cô, bàn tay hư hỏng tiếp tục di chuyển xuống nơi ẩm ướt chỉ cách một lớp vải
Anh nhẹ nhàng dùng ngón giữa của mình ấn vào huyệt hoa của Lý Thẩm vừa hôn xuống ngậm lấy nụ hoa của cô khiến cô rên lên "A..a...a"
Đới Khải mãn nguyện với tiếng rên của cô khiến bản thân ngày càng nóng lòng dùng tay kéo chiếc quần lót xuống là mảnh che chắn cuối cùng Lý Thẩm ra khỏi người cô
Anh thấy người cô ngày càng co rúm hơn vì không còn lớp bảo vệ nào nhưng cô lại không lên tiếng phản kháng, Đới Khải đành cúi xuống thủ thỉ bên tai Lý Thẩm rồi tháo chiếc áo ngực trói lấy tay cô từ nãy đến giờ: "Anh sẽ nhẹ nhàng để em không bị đau.
Hãy thả lỏng cơ thể và tận hưởng sự khoái cảm anh đưa đến.
Nghe anh!"
Đới Khải chuẩn bị tư thế, cơ thể của Lý Thẩm cũng dần hài hoà với sự chỉ dẫn của anh, cô ôm lấy cổ Đới Khải luồn bàn tay vào tóc của anh
Anh dùng tay ôm lấy mặt cô ngắm nhìn và rồi quái vật khổng lồ đã từ từ tiến sâu vào bên trong hoà nhập làm một với Lý Thẩm
"Aaa...aaa" Lý Thẩm đau đến kêu lên, nước mắt hạnh phúc từ lúc nào chảy ra từ hốc mắt của cô
Đới Khải hôn lên nước mắt của cô rồi nhẹ nhàng rút con quái vật ra cùng với một dòng máu đỏ tươi vướng lên ga giường.
Giọt máu của sự trong trắng mà Lý Thẩm gìn giữ năm qua đã bị anh chiếm lấy là sự đánh dấu chủ quyền cho việc Lý Thẩm là người phụ nữ duy nhất của Đới Khải
Lần này anh đã không còn nương tay, trực tiếp xông thẳng vào nơi sâu nhất của Lý Thẩm, hai tay giữ chặt đan vào tay Lý Thẩm mà cô sau lần đầu đau đớn cũng đã biết tận hưởng khoái cảm này.
Đới Khải cũng vậy mà liên tục đẩy vào bên trong giúp Lý Thẩm lên đỉnh nhanh chóng
"Gọi tên anh" Đới Khải ghé sát tai cô ra lệnh
"A...!A...!Khải...!Aaaa...!Ư ư ư" Lý Thẩm nghe lời vừa rên vừa gọi tên anh
Đới Khải càng thêm thích thú đẩy nhanh tốc độ hơn nữa khiến Lý Thẩm cũng phải thở dốc không theo kịp anh
"Có phải rất tuyệt không? Em thích chứ?" Anh vừa làm vừa ma mị nói với cô
" Ư....!Aaa..…aaa Tuyệt lắm.
Emmmm....!thích...."
Cứ vậy bọn họ triền miên cả đêm, Lý Thẩm vì cả tối chưa có gì lót dạ mà mệt lử ngất lịm đi.
Đới Khải nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình cũng không nỡ mà ôm lấy cô cùng ngủ sau một trận kịch liệt
- Thiên Di -