Mục An Thâm mệt mỏi dựa người vào ghế, đầu cuối thấp xuống đến nổi không ai có thể nhìn thấy mặt. Nguyệt Nguyệt đã vào phòng phẫu thuật gần một giờ rồi, thời gian càng lâu, lòng Mục An Thâm càng dâng lên cảm giác không yên.
Nếu như cô ấy thực sự xảy ra chuyện, anh biết phải đối mặt với tương lai như thế nào?
Lại thêm nữa giờ trôi qua, đèn đỏ ở trước phòng cuối cùng cũng tắt đi. Mục An Thâm lo lắng đứng dậy, vì thời gian ngồi quá lâu, chân có chút tê cứng.
“Cô ấy...” Mục An Thâm cố giữ bình tĩnh, giương đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu nhìn về phía bác sĩ.
Vị bác sĩ cởi khổ trang đang đeo ra, thở dài một hơi, ông lắc đầu.
“Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Sau khi bị tai nạn, não của cô ấy có hiện tượng tê liệt, gây ra triệu chứng hôn mê sâu. Cô ấy nằm viện cũng gần một tháng, chúng tôi rất hi vọng kì tích xảy ra. Sáng nay không ngờ não cô ấy đột ngột xuất huyết." Ông ngừng lại một lúc rồi tiếp tục "Não cô ấy đã chết, xin lỗi, anh vào thăm đi. Thời gian không còn nhiều đâu.”
Nói xong, vị bác sĩ né người sang một bên, đi thẳng. Ông cũng đã cố hết sức, nhưng sự thật cô ấy đã không còn cách nào cứu chữa.
Chết não?
Chuyện này là thật? Không, người bên trong không phải là Nguyệt Nguyệt, cô ấy nhất định không rời bỏ anh. Bọn họ đã hứa sẽ bên nhau đến già mà.
Mục An Thâm đột nhiên chạy theo vị bác sĩ kia, chắn ngay trước mặt ông ta.
“Tôi không tin, cô ấy không thể nào. Ông nói đi, còn cách nào có thể cứu được không? Tôi...tôi có thể đổi lấy não của mình, như vậy cô ấy sẽ sống đúng không? Ông nói đi, phải làm sao mới cứu được vợ tôi. Ông nói đi.”Anh hét lên, nét mặt đầy dữ tợn.
Âm thanh lớn vang vọng khắp bệnh viện, không ít người nhìn về phía bọn họ tò mò. Nhưng người trước mặt không hề bị anh dọa sợ, bình tĩnh nhìn.
“Tôi hiểu cảm giác của anh. Chúng tôi đã tìm hết mọi cách nhưng không thể. Cô ấy sắp đi rồi, anh cũng nên...trở về gặp lần cuối đi.” Ai cũng có thể hiểu hoàn cảnh của anh, nhưng chẳng một người có sức mạnh để giúp đỡ. Ông vô cùng đau lòng cho chàng trai trẻ trước mắt, nghe nói bọn họ chuẩn bị kết hôn, nhưng số mệnh lại xảy ra như vậy.
Có lẽ bọn họ có duyên không phận.
“Ông nói cái gì? Nguyệt Nguyệt không có chết. Hôm qua cô ấy còn bênh cạnh tôi, tôi không tin. Tôi nhất định kiện mấy người. Là mấy người hại chết vợ tôi.” Giờ phút này Mục An Thâm như một con sư tử đứng trước một đám thở săn cầm súng, quyết kiệt chống trả. Anh không thể nào mất Nguyệt Nguyệt, không thể.
Một đám bảo vệ lần lượt tiến vào giữ lấy anh, họ đem người đang “bạo động” trở về bên ghế ngồi. Trước khi đi còn luôn miệng cảnh cáo.
“Nếu như anh tiếp tục gây sự, chúng tôi không thể nào không đuổi anh ra khỏi đây. Ai cũng biết anh mất vợ, nhưng anh có suy nghĩ đến những bệnh nhân khác không? Được rồi, bình tĩnh đi.”
Đám người kia bước đi xa, Mục An Thâm mới từ từ hồi tĩnh. Anh không phải không biết Nguyệt Nguyệt sắp rời xa anh, chỉ là, trái tim không muốn tiếp nhận sự thật đau lòng đó.
Anh không có ba mẹ, ngay cả công ty cũng bị người ta hại, anh chỉ còn Nguyệt Nguyệt. Vốn cứ tưởng sau khi cô tỉnh lại bọn họ sẽ cùng nhau mua nhà mới, đám cưới thật hoành tráng. Cuộc sống như vậy hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nhưng ngay cả Nguyệt Nguyệt ông trời cũng không cho bênh cạnh anh. Chẳng lẽ kiếp trước Mục An Thâm gây ra nghiệp chướng quá nhiều, kiếp này phải nếm trải từng loại khổ đau như vậy.
“Thâm, hứa đi, sau khi chúng ta về già, anh cùng em đến một nơi nào đó, bỏ mặc hết tất cả. Anh cũng phải hứa luôn ở bên cạnh em nha.” Vẻ mặt cùng nụ cười đó, từng chữ từng chữ xuất hiện trong đầu anh.
Ôn Noãn Nguyệt, em đã hứa sẽ bên cạnh anh mà. Em như vậy là người không giữ lời, anh sẽ không thương em nữa.
..
Hôm sau, Ôn Noãn Nguyệt ra đi vào buổi trưa.
Mục An Thâm đã sớm ép bản thân tiếp nhận sự thật, nhưng đến khi nhìn tấm màn trắng phủ lên người cô, anh chỉ muốn ngã xuống.
Mục An Thâm tìm một công ty mai táng, sau khi an bài cho bọn họ, linh cửu của Nguyệt Nguyệt cũng được an nghỉ. Cô từng nói với anh, từ nhỏ bản thân đã rất thích biển, mỗi lần bọn họ đến đó cô đều cười rất vui vẻ. Cô cũng nói nếu sau này mất đi, chết cũng muốn về với biển. Nơi đó cảm thấy rất bình yên, cũng là nơi bọn họ hẹn hò đầu tiên.
Không ngờ, giờ phút này anh lại ốm lấy tro cốt của cô, lặng lẽ rải xuống mặt biển. Bóng anh in dài trên bãi cát, ngập tràn vẻ cô đơn.
Lúc nào bọn họ đến biển cũng là những tháng ngày hạnh phúc, nhưng nơi đây bây giờ cũng chôn lấp cái hạnh phúc xa vời đó rồi. Mục An Thâm đứng giữa bên mênh mông, anh cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này, tháng ngày tới anh nên làm cái gì đây?
Nguyệt Nguyệt, nếu như có kiếp sau, tiếp tục bên cạnh anh, có được không?
Đáp lại anh chỉ là tiếng sóng biển ồ ạc vỗ vào bờ.
Sau khi lo hậu sự xong, anh đi lang thang trên đường, bàn chân vô lực đến mệt mỏi. Nhưng anh không muốn dừng lại, cũng chẳng biết đích đến là đâu, đôi chân vẫn vô thức bước.
Cuôi cùng, Mục An Thâm dừng lại ở một quán rượu có tên là Kí ức. Anh cũng không hề nghĩ mình sẽ vào đây, nhưng sau khi nhìn thấy bản tên, không nhịn được bước vào.
Bên trong không hề mang vẻ náo nhiệt như những quán bar khác, không khí lại có phần yên tĩnh đến đáng sợ. Không có điệu nhảy gây nhức mắt, cũng không có tiếng âm thanh vặn hết cỡ, chỉ là mỗi người một nơi riêng, lặng lẽ thưởng thức rượu.
Quán mang một vẻ màu đen bí ẩn, điều đó càng làm mọi người ham mê khám phá bên trong hơn. Bất cứ điều gì màu đen đều có lực hút mạnh mẽ kì lạ.
Anh chọn một chỗ trong góc ngồi xuống. Người phục vụ nhanh chóng tiến lại.
"Đi mấy người ạ?"
"Một người."
“Quý khách cần gì ạ?” Chàng thanh niên trẻ tuổi mặc áo đồng phục màu trắng, chuyên nghiệp hỏi.
“Tên quán đặc biệt như vậy, chắc cũng có thứ gì đặc biệt?” Anh hờ hững nói. Đầu dựa vào sau ghế, lựa tư thế thoải mái nhất nhàn nhã ngồi.
“Anh đã biết Kí ức chưa?” Người phục vụ không tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, lịch sự đáp lại.
“Kí ức?” Đây là tên loại rượu sao?
“Đúng vậy. Nếu anh muốn quên thứ gì đó, nó sẽ giúp anh quên. Ngược lại, nếu như anh muốn tìm lại đoạn kí ức cũ, nó cũng giúp anh tìm lại được.”
Lời nói tràn đầy giả tạo nhưng không phủ nhận nó thu hút tò mò của anh.
Nó có thể giúp anh tìm thấy Nguyệt Nguyệt không?
“Được. Cho tôi một ly Kí ức.” Im lặng ghi vào quyển sổ tay, sau đó phục vụ nhẹ nhàng rời đi.
Một lát sau, anh ta trở lại, trên tay cầm một ly hỗn hợp màu đỏ lẫn xanh. Thật sự anh trước đây rất ít uống rượu, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân cũng muốn thử một lần say, quên tất cả.
Anh muốn quên chuyện Nguyệt Nguyệt đã đi, cũng muốn tìm lại khoảnh khắc đẹp giữ hai người bọn họ.
“Xin mời.” Người phục vụ máy móc nói, từ từ để ly xuống ngay ngắn ở giữa bàn. Mục An Thâm cầm ly rượu trên tay, hỗn hợp được nằm trong cái ly thon gầy, chẳng có vật gì trang trí bên trên nhưng càng làm nó thu hút hơn. Anh tò mò nhìn ly rượu, lắc nhẹ một cái cho hỗn hợp hòa tan. Sau đó chậm chạp đưa lên miệng thưởng thức.
Cảm giác đều tiên rất khác so với những loại rượu anh từng biết, một chút đắng xen lẫn một chút ngọt. Nó cũng như đại biểu của tình yêu, đôi lúc đau đớn xen lẫn phút giây hạnh phúc.
Càng uống, anh càng chìm đắm sâu vào bên trong, bản thân muốn ngừng cũng không được. Hết một ly rồi đến ly thứ ba, cho đến khi Mục An Thâm say dựa vào ghế, anh vẫn còn yêu cầu thêm rượu. Người phục vụ thấy khách hàng có dấu hiệu bất tỉnh, chuyên nghiệp móc điện thoại từ trong túi anh. Tất nhiên là gọi tìm người đến cứu rồi, làm nghề này bất kì tình huống nào cũng có thể xảy ra, đây là chuyện thường ngày ở đây mà.
Xem ra anh ta không quấy rối gì, rất tốt.
Ngoài ý muốn hắn ta gọi điện thoại đến bốn số mà vẫn tiếp tục không có người nhận. Đến khi gọi số thứ năm, là tìm thấy bên trong cuộc gọi nhỡ mới có người bắt máy, không hề bất ngờ đó là giọng nữ.
“Alo?” Mạc Nhược Nhi mới vừa đi mua ít đồ dùng hằng ngày của cô từ siêu thị về, vừa dự định mở cửa thì tiếng điện thoại bất ngờ vang lên. Tên người gọi làm cô có chút giật mình. Là Mục An Thâm?
Chẳng phải anh chén ghét cô sao? Vậy tại sao lại chủ động gọi điện? Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì?
“Xin chào. Tôi là phục vụ ở quán Kí ức. Cô có quên người đàn ông số này không? Vui lòng đến đây đón anh ấy, bạn cô say đến bất tỉnh nhân sự rồi.” Anh thật sự không có nhiều thời gian, nhanh nhẹn nói.
“A. Thật sao? Được rồi. Anh nhắn tin địa chỉ cụ thể qua cho tôi đi. Cám ơn.” Nghe đến Mục An Thâm, cô không chút suy nghĩ đồng ý. May mắn, Nguyệt Nguyệt không sao, cô yên tâm rồi.
Không biết vì sao ngày hôm nay cô có chút lo lắng khác thường, chẳng biết vì sao nữa?
Hôm nay anh ấy không đến công ty, cô cũng rất lo cho anh, có lẽ cũng nên đến thăm anh một lát. Dù đã quyết tâm từ bỏ, nhưng dù sao anh cũng là bạn trai của Nguyệt Nguyệt, cô chăm sóc thay cô ấy cũng không sao chứ?
“Được. Tôi chờ cô.”
Mạc Nhược Nhi ngay sau khi nhận địa chỉ lập tức bắt taxi đi thẳng. Bây giờ cũng khá khuya, xe buýt chắc chắn không còn, hơn nữa cô nghe nói anh đang say, đi taxi có vẻ nhanh hơn.
Mạc Nhược Nhi không hề nghi ngờ thủ đoạn gì, vì bất cứ những chuyện liên quan đến Mục An Thâm cô điều một mực tin tưởng.