Buổi sáng, Mạc Nhược Nhi mơ hồ mở mắt tỉnh dậy. Trước mặt cô là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Khoan đã, đây là đâu? Tại sao giống khách sạn như vậy.
Mạc Nhược Nhi nặng nề hồi tưởng từng sự việc xảy ra ngày hôm qua. Hình như là cô đi siêu thị mua cái gì đó, rồi nhận được điện thoại của người lạ kia.
Kì thực bây giờ thành phố đang xảy ra hàng loạt vụ lừa đảo bằng “thủ đoạn” này. Sẽ có người gọi điện cho bạn yêu cầu tới đây đón người thân hay nhận lại đồ rơi, rồi thừa dịp lừa người vào chỗ vắng, giở trò cướp của. Xui xẻo hơn có thể gặp bọn biến thái, sau khi lấy tiền còn giở trò háo sắc.
Còn về tại sao bọn chúng có điện thoại của người quen nạn nhân, đương nhiên là lấy trộm rồi.
Mạc Nhược Nhi không phải là người thích chú ý tin tức thời sự, nhưng ti vi liên tục thông báo đề phòng người dân cẩn thận. Cô không muốn quan tâm cũng không được.
Vì vậy, sau khi nhận được điện thoại xa lạ kia, lại không nghe giọng Mục An Thâm, cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng không đợi Mạc Nhược Nhi tiếp tục suy nghĩ nhiều, chiếc taxi đã dừng lại ngay trước cửa quán Kí ức.
Kí ức của cô không đẹp lắm. Chẳng có ba mẹ bên cạnh, lại buồn bã đứng một bên nhìn Nguyệt Nguyệt hạnh phúc.
Điều duy nhất cô có được là tình thương của viện trưởng và mọi người trong cô nhi viện.
Lắc đầu, tự ép bản thân không suy nghĩ miên man nữa. Tên quán có chút đặc biệt, nhưng nhìn bên ngoài lịch sự như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mạc Nhược Nhi mơ hồ đi vào trong, lúc này đã náo nhiệt hơn ban đầu, nhưng vẫn như cũ, chỉ là tiếng nhạc du dương êm tai.
Người phục vụ thấy cô nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, chuyên nghiệp lại gần hỏi.
“Tiểu thư, cô cần tìm thứ gì sao?”
Mạc Nhược Nhi có chút giật mình, theo phản xạ ngay lập tức hướng về người nói.
“Có người nào đó gọi cho tôi đến đón bạn.”
“À, người đó có phải không?” Người phục vụ chỉ tay vào trong góc, ở đó có một người đang nằm gục xuống bàn, tóc che trọn hết khuôn mặt.
Nhưng cô biết người đó là Mục An Thâm, chẳng vì lí do nào hết, chỉ là trực giác như vậy thôi.
“Cám ơn.” Cô lịch sự cảm tạ người phục vụ, sau đó hướng góc phòng mà đi tới. Trời ạ, nếu như cô lo lắng cho bản thân mình mà không đến, vậy Mục An Thâm phải ở đây cả đêm sao? Thời tiết bây giờ lại lạnh như vậy? Anh đang say làm sao có thể chịu đựng nổi.
Nếu như dứt khoát không còn tình cảm, vậy thì coi như cô đang giúp Nguyệt Nguyệt vậy.
Không sao, tim sẽ không đau đâu mà.
Sau đó, Mạc Nhược Nhi chẳng biết mình làm như thế nào mang anh ra khỏi quán, rồi kéo anh đến khách sạn. Vì nhà của anh cô chưa từng xem qua, chắc không ai tin, nhưng cô thực sự không biết. Dù Nguyệt Nguyệt là bạn thân của cô, nhưng mỗi khi tiếp xúc với bọn họ, cô lại lo sợ trốn tránh.
Cô thực sự rất sợ Nguyệt Nguyệt biết được tình cảm này, nên dứt khoát tránh mặt đi. Nhưng mà, chẳng phải cô ấy cũng biết sao?
Chỉ là, không ai ngờ được kết quả lại xảy ra đau lòng như vậy.
Mạc Nhược Nhi định đưa anh đến nơi cô và Nguyệt Nguyệt từng sống, nhưng chợt nhớ bản thân đã trả nhà cho bà chủ. Lúc đầu cô định tiếp tục sống ở đó khi Nguyệt Nguyệt lấy chồng, nhưng không ngờ gặp chuyện không may như vậy, Mạc Nhược Nhi lại nhận ba, nên cô dứt khoác trả nhà.
Sau khi Nguyệt Nguyệt đến thành phố này luôn sống tại nhà cô, nên khi rời đi, lòng có một chút không nỡ. Dù sao bọn họ cũng sống hơn một năm, đã quen hết mọi ngóc ngách trong nhà, thân quen đến từng hơi thở, đi rồi làm sao không đau.
Mà cũng có lẽ, cô không chỉ đau vì chuyện như vậy nhỉ?
Mạc Nhược Nhi mơ mơ hồ hồ nhớ lại sự việc, tuy chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng nó đến quá nhanh, cô không thể nào đủ sức tiếp nhận nổi.
Tin không? Cô và anh đã lên giường rồi.
Mạc Nhược Nhi ngồi bật dậy, từ trong chăn chui ra, bây giờ cô mới có cơ hội nhìn thấy những vết tích xung quanh người mình. Nó ghê tỏm như thế nào, cũng ghê tỏm như chính con người cô vậy.
Cô chẳng có gì để biện minh cả, đúng, cô đã lên giường với Mục An Thâm, cùng anh trải qua thời khắc thân mật nhất. Đáng ra cô nên vui mừng mới phải, nữ phụ trong lúc nữ chính hôn mê, âm thầm dụ dỗ nam chính lên giường, có phải như vậy không?
Nếu như lúc ấy cô mạnh mẽ hơn một chút, nếu như cô kiên quyết hơn một chút, có lẽ bọn họ cũng không đi đến bước này.
Khi anh nắm lấy tay cô khéo lại, dịu dàng ôm vào trong lòng, Mạc Nhược Nhi đã không còn điều khiển được suy nghĩ của mình nữa rồi.
“Đừng rời xa anh. Xin lỗi, xin lỗi,...” Mục An Thâm tựa vào lưng cô, thỏ thẻ nói. Chưa bao giờ Mạc Nhược Nhi nhìn thấy anh có dáng vẻ như vậy, nhất thời ngây ngốc, không phản ứng lại bất kì hàn động nào của anh.
Mục An Thâm thấy người bên cạnh không động đậy, chủ động ôm sát hơn, cố tìm một chút hơi ấm trên người cô. Anh như một con mèo nhỏ, lặng lẽ chui rút vào trong ngực cô ôm ấp.
Mạc Nhược Nhi hoàn toàn biết những cử chỉ đó chỉ dành cho Noãn Nguyệt, vì say nên lầm tưởng cô là người đó, cô lúc này chỉ là hưởng sự hạnh phúc dành cho người khác.
Ai hỏi cô có cảm giác gì sao? Đúng là rất tốt, rát hạnh phúc, nhưng...cũng rất đau.
Rất đau.
Nhưng mà, cô vừa muốn buông, vừa muốn níu giữ hạnh phúc ngắn ngủi này, nên làm sao?
Trong lúc này, đột nhiên hình ảnh Ôn Noãn Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô lại nhìn thấy dáng vẻ Mục An Thâm chật vật chăm sóc cho cô ấy, cô hiểu, mình đang làm sai.
Nên buông mới đúng.
Vì vậy, Mạc Nhược Nhi mạnh mẽ buông anh ra, vớ lấy túi xách bên giường, dự định mở cửa bước ra. Nhưng chân cô lại bị một lực đạo mạnh kéo vào, bóng người to lớn mạnh mẽ đè lên cô, ngay lập tức môi cô bị thứ gì đó mềm mềm xa lạ lấp đầy.
Cô hoảng hốt trước hành động lạ thường của anh, nhất thời đứng im lặng, mặc bờ môi mạnh mẽ đó tiếp tục chiếm lấy.
“Ừm..ừm...” Trời ạ, đây là tiếng cô sao? Tại sao lại trở nên kì lạ như vậy? Cô không nên có những phản ứng như vậy mới đúng.
“Đừng đi, xin em, đừng bỏ anh...” Mục An Thâm vừa hôn vừa nói ra những lời ngọt ngào như vậy, vận tốc của tim tiếp tục tăng cao.
Mạc Bích Hàn bị anh hôn đến choáng váng, căn bản cô hoàn toàn không biết cách nào đáp trả. Lần đầu tiên có một người hôn cô, hơn nữa lại là kiểu hôn “bạo” đó, cô không biết bây giờ nên cử động như thế nào?
Vì vậy, ngay cả cảm giác tội lỗi hay chuyện của Nguyệt Nguyệt gì đó, tất cả ngay lập tức bị cô ném ra sau đầu.
Mục An Thâm nâng người cô lên, ôm đến giường bên cạnh, quá trình đi cũng không ngừng tìm kiếm môi cô. Anh hơi khó chịu vì thấy người bên cạnh không phối hợp, lập tức nhướng mày.
“Bảo bối, em mở môi ra, như vậy anh mới có thể tiến vào.” Anh nhàn nhạt nói vào tay cô, tuy ngữ điệu rất nhẹ, nhưng khi lọt vào tai cô lại trở nên cực kì quyến rũ. Cô từ từ mở nhẹ cánh môi, ngay lập tức bị hôn đến nghẹt thở, lưỡi của anh cũng thuận lợi tiến vào khoang miệng đối phương.
Mạc Nhược Nhi đúng là có uống một chút rượu, vì khi cô đến quán đón anh, Mục An Thâm nhất quyết không về, sau đó cô không ngừng thuyết phục, mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng cô phải uống ly rượu gì đó anh nhét vào tay, như vậy mới được anh chấp nhận.
Vì vậy, do có một chút tác dụng của rượu, tâm trí Mạc Nhược Nhi mới bay lên cung trăng lúc nào không hay.
Chẳng biết trải qua bao lâu, cho đến khi Mạc Nhược Nhi cảm nhận có vật gì đó xa lạ tiến vào người mình. Cô ngước nhìn lên phía trên, Mục An Thâm không hề có một mảnh vải che thân nào, tất cả lộ hết trước mắt cô.
Thật đẹp.
Cơ thể Mục An Thâm cũng không được gọi là hoàn mĩ như những người mẫu trên tạp chí gì đó, nhưng đúng là anh hơn những người đàn ông khác một bậc. Có lẽ vì từ nhỏ sống trong cô nhi viện, lớn lên lại tự liếm tiền nuôi bản thân, quá trình hoạt động nhiều nên cơ bắp sẽ tự hình thành, hơn nữa lại còn có một chút rám nắng, nâu đen rất quyến rũ.
Mạc Nhược Nhi chỉ đơn giản suy đoán, nhưng thật ra Mục An Thâm là người đã tập qua thể hình, nhờ vào chăm chỉ của anh, cơ thể mới được cân đối như vậy. Anh làm những điều đó đương nhiên là vì Nguyệt Nguyệt, cô ấy rất thích chạm tay vào người anh, dù bọn họ đã làm cùng nhau vô số lần, nhưng cảm giác như vậy đúng là rất kích thích.
Khoan đã, nếu vậy chẳng lẽ cô cũng...
Trời ạ, thân thể hoàn toàn bày ra trước người ta, làm sao cô có thể sống nổi đây? Chỉ muốn tìm một cái lỗ dứt khoát chui vào.
Nhưng tất cả suy nghĩ của cô nhanh chóng bay đi, vì Mục An Thâm nhất thời đẩy mạnh người dưới, cả phân thân dường như vùi sâu vào cơ thể cô. Mạc Nhược Nhi cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt drap trải giường.
Đã từng có người nói lần đầu tiên chắc chắn sẽ đau, nhưng sau đó lập tức có cảm giác sung sướng khá thường. Mạc Nhược Nhi không quan tâm sướng gì đó, chỉ là hiện tại cô rất đau, đau đến không thể nói thành lời.
Bên dưới như có hàng vạn con kiến bò vào người cô, liên tục cắn nhẹ vào thịt non mềm, đúng là rất thống khổ, nhưng cũng rất kì lạ.
“Thả lỏng, thả lỏng.” Mục An Thâm tiếp tục dụ dỗ cô, vẫn như cũ, Mạc Nhược Nhi đều nghe theo mọi sự chi phối của anh. Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng thả lỏng thân mình, cảm giác đúng là có phần đỡ hơn trước rất nhiều.
Mục An Thâm thấy cô đã sẵn sàng chấp nhận mình, anh nhanh chóng điều chỉnh lại thân người, mạnh mẽ rút ra đâm vào.
“Ahh...ahh...” Mạc Nhược Nhi kêu lên theo bản năng, giờ phút này cô chẳng cón suy nghĩ nhiều đến quá khứ hay tương lai, chỉ biết mỗi lần va chạm của anh, cô không còn biết gì nữa.
Tình dục làm cho con người ta sảng khoái, vui vẻ, nhưng sau khi kết thúc, chuyện gì sẽ xảy ra?
“Nguyệt Nguyệt, anh yêu em.” Mục An Thâm đẩy mạnh chính mình vào nơi nhạy cảm của cô, phóng tinh dịch thật sâu vào bên trong, sau đó mệt mỏi nằm xuống giường, ôm cô thật chặt.
Nguyệt Nguyệt?
Bây giờ Mạc Nhược Nhi mới hiều rõ cái gì là hối hận. Nếu như anh gọi ra tên đó sớm hơn thí chắc có lẽ bản thân không sa vào sai lầm như vậy.
Nhưng làm sao quay trở lại quá khứ? Làm sao quay đầu lại được?
Mạc Nhược Nhi chẳng biết mình nằm im lặng bao lâu, có lẽ cho đến khi trời gần sáng, cô mới lặng lẽ chợp mắt. Mục An Thâm nằm ngay bên canh cô, nhưng khoảng cách tại sao lại xa như vậy? Rõ ràng bọn họ đã làm qua giai đoạn thân mật nhất, haha, có lẽ trái tim bọn họ đâu thuộc về nhau, khó trách xa lạ như vậy.
Chuyện này, cô nên nói với Nguyệt Nguyệt như thế nào đây?