Sáng hôm sau.Hắn đã dọn tới nhà nó, nhưng hắn không biết sự tồn tại của nó trong ngôi nhà này.
Nó đã dậy từ sớm bước xuống nhà bếp uống nước. Mới mở cửa ra đã chạm mặt với hắn, hắn ngạc nhiên, nhỏ nào mà tự ý vào nhà người ta thế, người giúp việc sau, hắn nhớ hôm qua hỏi Thiên Bảo có người giúp việc không, Bảo nói không mà. Còn nó không quan tâm, đi thẳng, nó cũng nhận ra được người đó là ai.
-Nè, cô không biết chào hỏi à, cô là người giúp việc mới đúng không?_Hắn tức giận kéo tay nó lại.
Nó vẫn im lặng, dằn mạnh tay mình ra.
-Cô điếc à._Hắn tiếp tục kéo lại.
-HUỲNH-THIÊN-BẢO._Lần này nó đã mất kiên nhẫn, gằn lên từng chữ, trong phòng Bảo nghe tiếng nó thì hốt hoảng mở cửa chạy ra.
-Trúc Nhi, Anh...anh xin lỗi, anh chưa nói với Khang em là em gái anh. Anh xin...
-Không cần._Thiên Bảo chưa kịp nói hết câu nó lạnh lùng lên tiếng.
-Em gái? mày có em từ bao giờ thế._Hắn thắc mắc.
-Em nuôi._Bảo mệt mỏi nói.
-À, hèn gì, chắc ba mẹ ruột của cô ta không giáo dục cô ta nên bây giờ mới như vậy, ba mẹ mày tại sao lại...._Hắn chưa kịp nói hết câu.
"BỐP"_Nó tát mạnh vào mặt hắn, Thiên Bảo lo lắng nhìn nó, tại sao anh không dặn hắn trước để xảy ra chuyện như vậy chứ.
-ĐỪNG ĐỤNG CHẠM TỚI MẸ TÔI._Nó hét lên, quay vào phòng đóng sầm cửa lại.
Hắn ngạc nhiên trước hành động của nó, cùng với cái tát như trời giáng khiến hắn đứng như trời trồng.
Thiên Bảo kéo hắn vào phòng nói tất cả mọi chuyện, dặn dò đủ thứ.
Còn nó, khi vào phòng, nó ngồi bệt xuống đất, nước mắt lại lần nữa rơi ra. chỉ cần người nào đó nhắc đến mẹ thì dường như nó lại yếu đuối, nó như bị ai bóp nghẹn.
"Mẹ ơi"...nó tựa người vào tường, nó chịu không nổi nữa rồi, bây giờ nó thật sự cần mẹ bên cạnh, càng nghĩ nó càng hận ông ta, vì sao lại nhẫn tâm gạt bỏ mẹ con nó như vậy, nó thề cuộc sống này nó không bao giờ tha thứ cho người đó, bà ta có sinh nó ra hay không cũng không quan trọng, vào ngày nào đó nó sẽ tự tay kết thúc cuộc sống của họ. con người khi đến tận cùng của sự chịu đựng thì họ sẽ làm những việc ngay cả họ cũng chẳng thể nào biết được, vì muốn trả thù cho mẹ, Huỳnh Phương Trúc đã lột xác thành người khác, lạnh lùng, khát máu, và trở thành thiên thần mang trong mình chút ác quỷ.
Trưa hôm đó.
Nó rời khỏi phòng, bước xuống phòng khách, chạm mặt với hắn lần nữa. Nó mặt không cảm xúc, không quan tâm tới hắn.
Lúc nãy hắn cũng thấy hơi quá đáng nên lên tiếng xin lỗi, nghe Thiên Bảo kể hắn cũng thương hại nó hơn, nhưng chỉ thương hại chứ không phải yêu vì đối với Hoàng Anh Khang này tình yêu không bao giờ có.
-Tôi..tôi xin lỗi, lúc nãy tôi....
-Không sao._Nó phẩy tay như không quan tâm, móc điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.
lát sau có người mang đồng phục đi học và những dụng cụ cần thiết đến, nó cầm rồi đi thẳng lên phòng, để hắn ở lại với khuôn mặt ngạc nhiên.
"Đồng phục trường mình mà, chẳng lẽ cô ta tính nhập học vào đó hả ta"_Hắn suy nghĩ chút cũng bỏ qua, Bước lên phòng.
Từ lúc dặn dò hắn xong Thiên Bảo bỏ ra ngoài để sắp xếp mọi thứ, từ việc ở Bang đến việc ở công ty, anh cũng đang rất lo lắng cho nó, về Việt Nam là khởi đầu của việc trả thù, anh lại không muốn nó phải dấn thân vào thù hận, liệu nó có xảy ra chuyện gì không, anh rất sợ, sợ mất nó. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, anh đã rất mệt mỏi, nó đừng lạnh lùng, đừng hận thù cũng đừng trả thù thì dù có mất đi tất cả anh cũng chịu, chỉ cần nó luôn ở bên anh, luôn là đứa con gái biết nghe lời anh là được.