Sáng sớm hôm sau, nó thức dậy tới gần cửa sổ vén màng lên, nhìn ra ngoài trời, đôi mắt lạnh lẽo chứa nỗi buồn vô tận cùng với sự hận thù. Đôi môi khẽ nhếch lên rồi bước vào phòng WC làm vệ sinh cá nhân. phút sau, nó bước xuống nhà bếp thấy Thiên Bảo mặc bộ đồng phục trường Demon đang nấu ăn. Còn Hoàng Anh Khang đang ngồi đó bấm bấm gì đó trên màn hình điện thoại.
-Em dậy rồi hả, ăn sáng đi rồi tới trường nhập học cùng anh._Thiên Bảo quay ra thấy nó thì dịu dàng lên tiếng.
-Ừ._Nó không cảm xúc trả lời.
phút ăn sáng, nó tự lái chiếc BMW màu đen tới trường, theo sau nó là xe Hắn và Thiên Bảo.
Bước xuống xe người là tâm điểm của sự chú ý. Hoàng Anh Khang thì ai cũng biết chỉ có Huỳnh Phương Trúc và Huỳnh Thiên Bảo là nhiều người bàn tán nhất.
Bỏ qua những lời xăm soi. Hắn bước lên lớp, còn nó và Bảo lên phòng hiệu trưởng.
"RẦM"-Lớp._Nó không cần chào hỏi, đạp mạnh cửa bước vào, chỉ duy nhất từ với chất giọng lạnh lùng làm thầy hiệu trưởng hốt hoảng.
-À...Lớp...A.
Nó nhìn Thiên Bảo, anh gật đầu rồi ra ngoài đi lên lớp trước. Để lại nó trong phòng cùng với ông hiệu trưởng.
-Em..em còn cần gì à?
-Anh trai ông, hãy cẩn thận._Nó lạnh lùng nói câu đầy ẩn ý với ông Minh (hiệu trưởng) rồi bỏ về lớp.
Ông Minh vẫn chưa hiểu được câu nói đó của nó, anh trai thì ông chỉ có , nhưng tại sao nó lại bảo hãy cẩn thận, nó là ai, quen biết với anh trai ông sao?
Còn nó khi ra khỏi phòng, đôi môi nhếch lên nụ cười bí ẩn, móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
-Thanh Tuấn, điều tra đứa con gái tuổi của Trịnh Mẫn đang học ở đâu, cho cậu phút.
-Vâng, thưa tiểu thư._Người tên Thanh Tuấn trả lời.
Vì sao Huỳnh Phương Trúc biết ông Mẫn và bà Như (mẹ ruột nó) có đứa con gái nữa thì quá dễ, khi bên Hàn nó đã điều tra ra được nó còn người em gái song sinh tên Trịnh Mỹ Hà, tuy song sinh nhưng nó và Mỹ Hà không giống nhau bởi cả bị chia cắt từ nhỏ, nó không nghĩ sẽ thương đứa em gái này dù là chị em đi nữa thì Mỹ Hà cũng là con bà ta và được bà ta nuôi lớn, đối với nó người em này không cùng mẹ, không cùng cha. Nó chỉ có người anh duy nhất tên Huỳnh Thiên Bảo thôi.
Bước về lớp, thấy Thiên Bảo đang đứng đợi.
-Vào thôi._Bảo nhẹ nhàng nói. Nó gật đầu. Mở cửa ra, trong lớp náo nhiệt bỗng trở nên im lặng.
-Chào mọi người, mình là Huỳnh Thiên Bảo, mới từ Hàn về, mong mọi người giúp đỡ._Bảo mỉm cười ấm áp.
-Huỳnh Phương Trúc, giống Thiên Bảo._Nó không cảm xúc lên tiếng, vì sự lạnh lùng của nó nên vài nữ sinh trong lớp có ác cảm với nó.
Cả tìm chỗ ngồi, Bảo thấy hắn ngồi dưới cuối lớp, mắt chú tâm vào điện thoại thì tức giận đánh vào đầu hắn cái mạnh.
-Tao vào lớp, mà mày không chào đón, thằng âm binh.
-Thằng này, dù sao tao cũng biết rồi, có cần mạnh tay như vậy không, đang làm quen với máy em hot girl._Hắn hớn hở nói.
Nó nãy giờ im lặng không nói gì, ngồi xuống bàn phía trên bàn hắn, Bảo thì ngồi cạnh hắn.
-Chào cậu, tớ là Hồng Mai, mình làm bạn nhé._Cô gái cùng bàn với nó quay qua bắt chuyện. Nó nhìn Mai, không nói gì chỉ gật đầu cho có.
-Cậu là em gái Thiên Bảo sao?, tớ thấy người không có nét giống nhau._Mai vô tư nói không để ý tay nó đã siết chặt lại, cảm nhận bờ vai nó đang rung lên vì kiềm nén sự tức giận, Bảo bước tới gần nó, dịu dàng ôm nó vào lòng:
-Phương Trúc là em gái anh, bây giờ em đừng nói chuyện gì với em ấy nhé._Bảo dù có chút khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Mai.
-À, vâng, em...em xin lỗi._Mai chút thấy khó hiểu thêm chút thấy xao xuyến độ đẹp trai và câu nói ấm áp của Bảo.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại nó vang lên, đẩy nhẹ anh ra, nhìn vào màn hình, là Thanh Tuấn, trợ thủ đắc lực của nó lúc nãy. "Con gái ông ta học trường Quốc Tế thành phố Hồ Chí Minh, chuẩn bị chuyển sang trường Demon thưa tiểu thư", bỏ điện thoại vào ba lô, môi nó nhếch lên lần nữa, cái nhếch môi này mang cái gì đó gọi là chết chóc. Thiên Bảo thấy nó đã ổn và hiểu được nó đang tính làm gì thì thở dài bước về chỗ. giáo viên cũng từ ngoài cửa bước vào lớp.
Bảo với ánh mắt buồn nhìn nó, nó vẫn muốn trả thù, nó vẫn ôm mối hận đó trong người, tới khi nào mọi chuyện sẽ kết thúc đây. Anh không để ý cũng có ánh mắt đang nhìn mình say đắm.