Bầu Trời Thanh Xuân

chương 21: có chút cảm thông.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tụi bạn của nó kéo nó đi khỏi chỗ đó. Vì ngay lúc đó nó không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến cảnh tượng ấy. Lúc này nước mắt nó cứ rưng rưng, không biết sẽ tuôn trào ra khi nào nữa.

- Có chuyện này tui muốn nói với bà nè. (Quỳnh nhẹ giọng).

- Sao vậy ??? (Nó lấy tay lau nước mắt)

- Hồi sáng này tui thấy có gì đó là lạ nên tui có hỏi anh Hoàng. Anh ấy có nói cho tui biết chuyện của Trân. Anh ấy nói Trân về đây có một mình với lại từ bé Trân đã bị bệnh tim. Cho dù anh Thiên không còn là bạn trai của Trân đi chăng nữa nhưng anh ấy cũng không thể bỏ mặt Trân được. Nếu là bà, bà cũng làm vậy mà phải không. Tui nghĩ là bà nên tin anh Thiên. Hãy tin vào tình yêu của hai người. Chắc lát nữa anh ấy sẽ giải thích rõ mọi chuyện với bà thôi mà. Đừng nghĩ nhiều nữa. (Quỳnh vỗ vai an ủi nó)

- Đúng rồi đấy. Đừng suy nghĩ nhiều rồi lại buồn nữa nghe chưa. Buồn hoài là xấu lắm đó. Đừng để đến lúc đó xấu đi rồi lại ân hận. (Quế Anh và Trà đồng thanh).

- Ừm. Mình sẽ không suy nghĩ nhiều nữa. Giờ thì mình đi ăn thôi (Nó thấy Quỳnh nói cũng có lí nên nó như nhẹ bớt phần nào nỗi buồn lúc này của nó)

Nói rồi tụi nó đi ăn uống no say với nhau vì nó không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Về đến cổng kí túc xá nó thấy anh đang đứng ở đó đợi nó. Vừa nhìn thấy nó anh đã chạy lại ôm chặt nó vào lòng. Mấy đứa kia thấy vậy nên cũng chạy lên phòng trước. Ai đâu mà đứng đó làm bóng đèn cho hai đứa nó chứ.

- Anh buông em ra đi (Nó nhướn mày)

- Em nghe anh giải thích nhé. Mình ra quán cafe Blue Sky nha. (Anh nắm chặt tay nó)

- Được thôi.

Nó và anh cùng nhau đi ra Blue Sky. Trên đường đi anh luôn nắm chặt lấy tay nó. Nó thì cứ im im không nói gì. Đến nơi, vẫn như lúc trước. Anh nhẹ nhàng kéo ghế cho nó ngồi. Anh kêu cho nó ly soda chanh dây mà nó thích nhất nữa. Anh quan tâm nó từng chút vậy đó.

- Bây giờ anh muốn nói gì nói đi (Nó lạnh lùng)

- Thật sự thì anh không muốn giấu em về chuyện cũ của anh và Trân đâu. Dù gì chuyện đó cũng đã qua nhưng bây giờ anh không muốn em hiểu lầm rồi nghĩ vớ va, vớ vẩn lại buồn rầu. Cách đây năm anh đã quen với Trân. Nhưng do rất nhiều chuyện xảy ra anh và Trân không còn muốn tiếp tục ở bên nhau nữa. Anh cam đoan % là anh đã hết yêu Trân rồi. Bây giờ người anh yêu chỉ có một mình em thôi. Anh cũng không biết tại sao Trân lại trở về đây nữa. Tuy bây giờ đã hết tình cảm, nhưng anh vẫn coi Trân là em gái của mình, Trân lại ở đây có một mình với lại Trân còn mắc bệnh tim từ nhỏ nữa nên anh... Em đừng giận anh được không, anh cũng có nổi khổ mà. Em sẽ hiểu cho anh chứ. (Anh nắm chặt lấy bàn tay nó)

- Em sẽ hiểu cho anh mà. Tuy quen anh không lâu nhưng em tin vào tình yêu của mình dành cho anh và em cũng tin vào anh nữa. (Nó cũng nắm chặt lấy đôi tay mạnh mẽ của anh)

Nó cảm nhận được sự chân thật từ trong từng lời nói của anh. Cảm giác này thật ấm áp. Nó cũng tin vào tình yêu của anh và nó. Nó tin anh.

- Em đừng tin vào lời người khác nói gì mà em hãy tin vào những gì mà anh làm nhé. Hạ An anh yêu em. Yêu em rất nhiều. (Anh thì thầm vào tai nó)

- Em...

Nó chưa kịp nói gì thì nó đã cảm nhận được một cái gì đó rất mềm mại chạm vào môi nó. Vâng đó chính là môi của anh. Anh đã trao cho nó một nụ hôn nhẹ nhàng và đầy ngọt ngào. Xung quanh mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai đứa nó. Nó đỏ mặt vì xấu hổ, không suy nghĩ gì được nhiều nữa. Nó kéo chạy một mạch về kí túc xá luôn.

- Em ngại à (Anh nhìn nó mà phì cười)

- Sao lại không chứ. Đây là nụ hôn đầu của em mà. Là first kiss đó anh biết không. Anh... (Nó ngại ngùng nhìn anh).

- Thì đây cũng là nụ hôn đầu của anh mà. Anh cũng có ngại gì đâu. (Anh xoa đầu nó)

- Xạo quá đi. Trước đây anh đã từng quen Trân còn gì nữa. (Nó lườm anh)

- Bộ quen là phải hôn sao?? Anh chỉ hôn vợ anh thôi (Anh cười cười)

- Hứ. Ai thèm làm vợ của anh chứ (Nó bỉu môi)

- Thì cái người hồi nãy cướp mất nụ hôn đầu của anh đó. (Anh cười cười)

- Anh là người cướp của em mới có.

- Vậy bây giờ em đến lấy lại đi (Anh chỉ tay vào môi anh)

- Đồ biến thái. Không nói với anh nữa. Em về phòng đây. (Nói rồi nó chạy luôn về phòng, trên môi vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ)

Thật may là tụi nó đã làm lành. Nó đã cảm thông cho anh. Điều quan trọng nhất là nó tin anh. " Nếu không có niềm tin thì không gì là mãi mãi. "

--- Ở phía sau một gốc cây to ---

- Anh không còn yêu em hay sao. Anh thật sự đã yêu cô ấy à?? Em sẽ không để mất anh như năm trước đâu. Hạ An mày hãy chờ đó. Tao không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio