Chương
Chiếc búa tạ phải nặng cỡ cả chục tấn, nhưng Liệt Khẩu Nữ cềm nó trong tay lại trông rất nhẹ nhàng. Bên trên thanh búa tạ toàn là tia sét vây quanh, nhấp nháy, tạo ra sự sinh động kỳ dị.
Liệt Khẩu Nữ tay nắm búa tạ, khí thế đột nhiên thay đổi. Sức mạnh sấm sét giữa hai bàn tay truyền tới chiếc búa.
“Leng keng!”
Sợi dây xích ở cán búa bỗng trùng xuống, Liệt Khẩu Nữ tay cầm một đầu xích, quất chiếc búa về phía đằng trước như ném một trái bóng, sau đó cánh tay liên tục vận động.
Chiếc búa được nối với sợi xích, liên tục quay, tạo thành một cơn lốc hình tròn có kích thước mười mấy mét, trung tâm vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa.
Liệt Khẩu Nữ càng quay càng nhanh, gió lốc ngày một lớn hơn, kích thước đã lên tới cả trăm thước, cả một khoảng trời đất, cát đá bay mịt mù, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng Tô, tia sét cũng toả ra xung quanh.
“Đó là… búa Lôi Thần trong truyền thuyết sao?”
Người học võ nước Đảo Quốc đứng xem, có không ít kẻ kinh ngạc lên tiếng, nhận ra được món vũ khí chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Người ta đồn rằng, hơn ngàn năm về trước, có thần linh giáng thế trên trái đất này, để lại khá nhiều bảo vật, chiếc búa Lôi Thần là một trong số đó, có tác dụng huy động và hấp thụ sấm sét.
Một ngàn năm trước, búa Lôi Thần là món báu vật mà vô số cao thủ tranh nhau có được, vài trăm năm sau, nó nằm trong tay của Liệt Khẩu Nữ, đây cũng là lần đầu bọn họ được nhìn thấy búa Lôi Thần.
“Hửm?”
Khi nhìn thấy búa Lôi Thần, đôi mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, có chút kinh ngạc.
Chiếc búa Lôi Thần này được đúc bằng kim loại, cậu có nghe nói qua nhưng chưa từng thấy, hình như được làm từ một dạng kim loại bên ngoài trái đất.
“Xoạt!”
Khi Diệp Thiên còn đang trầm tư suy nghĩ, cơn gió lốc khổng lồ càng lớn thêm, tầng tầng lớp lớp mây đen kéo tới, khuôn mặt Diệp Thiên cũng đã xuất hiện chút thích thú.
Mặc dù cậu không rõ búa Lôi Thần được làm từ thứ kim loại gì nhưng Diệp Thiên chắc chắn rằng, sức mạnh của món vũ khí này mạnh hơn tất cả những món vũ khí mà cậu biết tới.
Cộng thêm việc cơ thể của Liệt Khấu Nữ có khả năng chống đỡ sức mạnh sấm sét lại càng khiến Diệp Thiên coi trọng hơn.
Võ Đằng Nguyên và Tửu Thôn Đồng Từ buộc phải lui lại phía sau vài bước, đứng cách xa cơn lốc sấm sét.
Nếu Tửu Thôn Đồng Tử có thân xác, chắc chắn cậu ta sẽ không sợ cơn lốc sấm sét mà búa Lôi Thần mang tới, nhưng hiện giờ chỉ là một linh thể, sức chống chịu vô cùng thấp, chỉ sơ suất một chút có thế bị cuốn vào cơn lốc sấm sét kia, không có cơ hội sống sót.
Cao thủ nước Đảo Quốc đều xanh mặt, chỉ có mỗi Diệp Thiên vẫn đứng nhìn, một tay đặt sau lưng, chỉ đỡ đòn bằng một tay.
“Tên người Hoa Hạ kia, cậu dám tiếp búa Lôi Thần của ta không?”
Giọng nói của Liệt Khẩu Nữ vang lên giữa trận bão gió, ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang trời, cơn bão sấm sét đột nhiên ngưng lại, cô ta nhảy lên cao, hai tay nắm lấy dây xích nối với búa tạ.
“Băng lôi oanh thiên!”
Búa Lôi Thần được giơ lên cao, sau đó ầm ầm quật xuống.