Chương :
Chủ tịch tỉnh Đường hét lên thảm thiết rồi ngã ra ngoài, gương mặt sưng phù, gãy một cái răng.
Tạ Thanh Vân, đạo diễn Lôi và đám người của bọn họ vội vàng đỡ ông ta lên, có lẽ muốn đánh ông ta ngã chống vó lên như vậy thì có thể thấy lực tát Trinh Càn Khôn mạnh như thế nào.
Hơn chục tên thuộc hạ của ông ta đồng loạt hét lên: “Ông Đường! Ông Đường!”
Một nữ ngôi sao gương mặt trái xoan hét lên một câu: “Anh dám đánh chủ tịch tỉnh Đường sao?”
“Anh biết ông Đường là ai không?”
Những cô bạn gái của ông ta cũng nhìn Trịnh Càn Khôn với ánh mắt không thể tin được.
Không biết cái tên này từ đâu đến, còn dám đánh người có quan hệ trực tiếp với cấp trên của bọn họ.
“Chủ tịch tỉnh Đường?”
Trịnh Càn Khôn thản nhiên lên tiếng: “Đấy là trước kia thôi, bây giờ ông ta không còn là chủ tịch tỉnh nữa”
Với năng lực của nhà họ Trịnh, cộng với sự chứng kiến của Dương Hồng Tinh thì coi như chủ tịch tỉnh Đường làm xăng làm bậy này đã kết thúc rồi.
“Ông ấy lợi hại lắm đấy”
Nữ ngôi sao gương mặt trái xoan ấy không kìm chế được mà kêu lên một tiếng: “Ông ấy không chỉ là chủ tịch tỉnh của nhà nước mà còn là người trong Đường Môn, anh lấy cái gì mà nói ông ấy không phải?”
Nữ ngôi sao gương mặt trái xoan đó là nữ ngôi sao đang nổi, tên là Liễu Thiến Thiến, hai mươi lăm tuổi. Bởi vì diễn vai một yêu nữ nên cô ta trở nên nổi tiếng, thuận buồm xuôi gió trong bao nhiêu năm nay.
Gương mặt thương hiệu của cô ta cũng nhỉnh hơn đạo diễn Lôi một chút, cho nên cô ta chưa từng phải chịu điều cản trở. Vì thế nhìn thấy chỗ dựa của mình là chủ tịch tỉnh Đường bị người ta đánh, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
‘Vẻ mặt của Dương Hồng Tinh cũng bình lặng như nước, đi lên phía trước: “Cô hỏi ông ta xem Đường Môn có dám bảo vệ ông ta không?”
“Im miệng!”
Nữ ngôi sao có gương mặt trái xoan đó vẫn còn muốn nói, nhưng cô ta lại bị chủ tịch tỉnh Đường đứng lên quát đến chói tai: “Anh Khôn và anh Tỉnh là người mà cô có thể làm ầm ï được sao?”
Chủ tịch tỉnh Đường đạp vào chân cô ta: “Cút xuống đi”
Liễu Thiến Thiến ôm lấy bụng đi loạng choạng xuống dưới, nhìn chủ tịch tỉnh Đường với đôi mắt vừa ủy khuất vừa không hiểu gì. Nhưng cô ta không dám nói mà chỉ căn đôi môi đỏ mọng lùi xuống hai bước.
Cô ta cũng được coi là nữ ngôi sao, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì tối hôm nay cũng không có tư cách để trèo lên giường chủ tịch tỉnh Đường. Nhưng cô ta biết, đối với Đường Thanh Vân và đám người trước mặt thì mình chỉ là đồ chơi của họ mà thôi.
Cô ta không dám hận chủ tịch tỉnh Đường và cũng không dám làm ầm T lên với Trịnh Càn Khôn và đám người của anh ta, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào Diệp Phi Cô ta ném hết tất cả nỗi hận thù của mình lên người bác sĩ Phi này.
Nếu như không phải cái tên đầu têu Diệp Phi này thì sao cô ta có thể chịu sỉ nhục như vậy?
Diệp Phí thâu tóm được ánh mắt của cô ta, nhưng không hề thấy yên tâm.
Anh hiếu người phụ nữ tác phong tác quái này thích vung dao về phía người yếu kém hơn mình.
“Chú Khôn, giám đốc Tinh, tôi xin lỗi vì cô ta không có mắt mà xúc phạm đến hai người”
Chủ tịch tỉnh Đường xoa xoa gương mặt đau đớn của mình, sau đó nặn ra nụ cười nhìn về phía đám người Trịnh càn Khôn: “Tôi thay cô ta xin lỗi hai người”
Mặc dù chủ tịch tỉnh Đường là trụ cột cốt lõi của mười hai chỉ nhánh trong Đường Môn, quan hệ cũng rất tốt. Nhưng đế ngồi lên vị trí chủ tịch tỉnh Đường này thì ông ta vẫn phải hao tốn vô số nhân lực và sức lực.
Mục đích của Đường Môn chính là để chủ tịch tỉnh Đường bảo vệ hộ tống mười hai chỉ nhánh, ông ta không thể ngờ mình vẫn còn chưa phát huy vai trò quan trọng to lớn thì đã gặp phải chuyện như vậy.