Chương
“Đỗ Bá!”
Đỗ Trọng giận không để đâu cho hết, tức run người, nghiến răng nghiến lợi: “Ban đầu anh đồng ý với tôi thế nào? Cậu Chấn có thể gia nhập Võ Tông, nhưng Võ Tông sẽ không hạn chế tự do của cậu ấy, chỉ cần Cậu Chấn ra tay giúp khi Võ Tông gặp phải phiền phức không thể giải quyết là đủ rồi”.
“Bây giờ anh đang làm gì? Vì một kẻ ác lấy cả máu của người luyện võ làm tài nguyên tu luyện, anh định bảo Cậu Chấn đừng giết kẻ ác đó ư?”
“Anh có nghĩ xem nếu Cậu Chấn bỏ qua cho Đỗ Thất, sau này sẽ có bao nhiêu uy hiếp tiềm ẩn không hả?”
Lúc này Đỗ Trọng vô cùng tức giận, Dương Chấn đến đây vì ông ta, cũng đồng ý gia nhập Võ Tông vì ông ta.
Rõ ràng Đỗ Bá cũng đã đồng ý với ông ta, cho dù Dương Chấn gia nhập Võ Tông, Đỗ Bá cũng sẽ không ép Dương Chấn phải ở lại Võ Tông hay làm gì đó cho Võ Tông, mọi chuyện đều do Dương Chấn quyết định.
Nhưng bây giờ, Đỗ Bá lại muốn bảo vệ một kẻ ác tu luyện Huyết Công, nếu tha cho Đỗ Thất, sau này Đỗ Thất nhắm vào Dương Chấn thì sao nào? Nhỡ lão ta dùng người bên cạnh Dương Chấn để uy hiếp anh thì sao?
Đây đều là những chuyện chưa biết được, nhưng với cách làm người của Đỗ Thất, khả năng lão ta sẽ trả thù Dương Chấn là rất cao.
Đỗ Minh Viễn cũng cuống cả lên, vội nói: “Bố, Đỗ Thất lén tu luyện Huyết Công, đó vốn là tội chết, để tu luyện Huyết Công, chắc chắn ông ta đã giết rất nhiều cao thủ vô tội, sao bố vẫn muốn bảo vệ loại người này?”
“Ầm!”
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Đỗ Bá tát cho Đỗ Minh Viễn một phát, tức giận quát: “Câm miệng cho ta! Con là tông chủ? Hay ta là tông chủ?”
Đỗ Bá hết sức tức giận, Đỗ Trọng là em ruột lão ta, giữa hai người vốn có ân oán rất sâu sắc, lão ta không thể ra tay với Đỗ Trọng, nhưng Đỗ Minh Viễn là con lão ta mà cũng dám đối đầu với lão ta trước mặt bao người, khiến lão ta vô cùng giận dữ.bg-ssp-{height:px}
Trên mặt Đỗ Minh Viễn xuất hiện một dấu tay rõ rệt, khóe miệng còn rỉ máu.
Mắt ông ta đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, nói tiếp: “Bố, Đỗ Thất đáng chết! Bố đừng ngó lơ quy định của tông môn vì một tên khốn tội ác tày trời”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Chấn trên sân đấu võ, nói lớn: “Cậu Chấn, tôi ủng hộ cậu giết Đỗ Thất, từ khi Đỗ Thất bắt đầu tu luyện Huyết Công, điều đó đã định sẵn rằng ông ta sẽ phải chết rồi!”
Lúc này sắc mặt Đỗ Trọng mới dễ coi hơn, ông ta căm tức nhìn Đỗ Bá: “Đỗ Bá, anh còn không bằng con của anh”.
Ông ta nói rồi cũng nhìn về phía Dương Chấn, nói lớn: “Cậu Chấn, cậu cứ kệ Đỗ Bá, có cần giết Đỗ Thất không, cậu tự quyết định là được, không ai có tư cách yêu cầu cậu làm gì đâu”.
“Hơn nữa, trước khi gia nhập Võ Tông, Đỗ Bá đã đồng ý với cậu rằng sẽ không hạn chế tự do của cậu sau khi cậu gia nhập”.
Thấy em trai ruột và con trai mình đối đầu với mình trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt của Đỗ Bá vô cùng khó coi, khí thế như có như không lan ra từ người lão ta.
Lệ Trần nhìn Đỗ Bá với vẻ nghiền ngẫm.
Mã Siêu bên cạnh lão cũng vô cùng tức giận, nhìn về phía Dương Chấn, nói lớn: “Anh Chấn, anh đã chọc mù mắt tên khốn đó, chắc chắn ông ta sẽ trả thù anh, phải giết ông ta thì mới ngăn được mối họa sau này”.