CHƯƠNG
Ung dung thản nhiên, hai người bắt tay nhau hắt nước bẩn lên người Trương Lệ, không hổ là nhân vật lăn lộn lâu năm trong giới kinh doanh, da mặt cũng thật dày!
Lâm Tinh Vũ thản nhiên cười một tiếng, nói: “Đã sớm nói rồi, chỉ mong hai người sau này chú ý một chút!”
Câu nói này khiến Trương Di Hòa và Trương Đức Hải suýt nổi đóa ngay tại chỗ, cố nén lửa giận trong lòng, cái tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà! Đúng là ỷ thế hiếp người!
“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo các người, nếu để tôi nghe thấy loại tin đồn này một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người dễ dàng thế này đâu! Các người sợ Vương Tử Văn, xem có sợ tôi hay không!”
“Sẽ không đâu, cô Vương, xin cô yên tâm, tôi nhất định sẽ quản tốt miệng của người nhà họ Trương!” Trương Di Hoà nghiêm túc nói.
Lúc này, vợ chồng Lư Ngọc Trân đã sợ đến ngây người, không ngờ người phụ nữ lỗ mãng họ mắng chửi trước đó lại là đại tiểu thư của nhà họ Vương, vì chuyện này, người ta còn đánh sưng cả mặt Trương Lệ rồi!
“Cô Vương, xin lỗi, trước đó là tôi nhận nhầm người! Xin cô đừng để ý tới những lời nói đó, đó đều là tôi nói hươu nói vượn.” Lư Ngọc Trân vội vàng nhận lỗi với Vương Hồng Lăng.
Bà ta sợ bây giờ Vương Hồng Lăng tìm mình tính sổ, ngay cả mặt của Trương Lệ cũng bị đánh sưng phù, anh cả và anh ba đều phải cúi đầu. Nếu cô ta muốn gây chuyện với nhà bà ta thì phải làm sao!
Vương Hồng Lăng không lên tiếng, liếc nhìn Lâm Tinh Vũ. Dù còn tức giận, nhưng cô ta vẫn sẽ nể mặt Lâm Tinh Vũ “Lâm Tinh Vũ, cậu còn ngây người làm gì? Nếu cậu đã có quen biết với cô Vương thì mau nói giúp tôi vài câu đi chứ!” Lư Ngọc Trân gấp rút nói: “Thân phận hiện tại của cậu vẫn là con rể nhà chúng tôi! Sao cậu không có lương tâm thế, ngay cả nói một câu cũng không được sao?”
Lâm Tinh Vũ vốn muốn nói, mẹ cầu xin ai cũng không bằng cầu xin con!
Anh lắc đầu, không nhìn tới Lư Ngọc Trân.
“Ha, bây giờ bà mới nhớ tới Lâm Tinh Vũ là con rể nhà mình à?” Vương Hồng Lăng cũng không chịu được bộ dạng này của Lư Ngọc Trân, khịt mũi coi thường: “Trước đó bà nói Lâm Tinh Vũ như thế nào? Không biết ngại sao mà còn nhờ anh ta cầu xin giúp mình?”
Vẻ mặt Lư Ngọc Trân càng thêm khó coi, bà ta hơi rụt người về sau, sợ Vương Hồng Lăng tiến lên sẽ vung ra vài ba bạt tai, tát bà ta giống như tát Trương Lệ.
“Bà trốn cái gì? Loại người giống như bà, tôi cũng lười giơ tay ra đánh!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh nói.
“Còn nữa, tôi nói cho các người biết, bây giờ Lâm Tinh Vũ là Tổng Giám đốc của một công ty đồ cổ đứng tên tôi, nếu các người dám ức hiếp anh ta, hãy nghĩ kỹ trước khi làm!” Vương Hồng Lăng lạnh lừng nói.
Dứt lời, A Lục A Thất đã mở sẵn cửa xe, Vương Hồng Lăng phóng khoáng ngồi vào ghế sau, xe khởi động, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nhà cũ của nhà họ Trương.
Để lại một đám người nhà họ Trương, sắc mặt cực kỳ khó coi, ai cũng nhìn sang Lâm Tinh Vũ bằng ánh mắt vô cùng oán hận!
Trương Lệ lặng thinh, che nửa bên mặt sưng phù của mình, ngồi lên xe của bà ta, u ám lái xe rời đi.
Sắc mặt của Trương Di Hoà cùng Trương Đức Hải cũng xám xanh lại, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng ngồi lên chiếc Mercedes S đi mất.
Hôm nay thể diện của bọn họ đều bị mất sạch trước mặt Lâm Tinh Vũ rồi, căn bản không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
“Ài! Không ngờ tới chị hai ở nhà họ Vương lại xấu mặt như vậy, tôi còn tưởng rằng chị ấy có thể giúp chúng ta một tay, đúng là một đồng đội heo.” Sau khi ngồi lên xe, Trương Đức Hải mất kiên nhẫn nói: “Không chỉ làm loạn kế hoạch trục xuất Lâm Tinh Vũ của chúng ta, cũng không lấy lòng được Vương Tử Văn bên kia. Còn phải cúi đầu nhận lỗi với Lâm Tinh Vũ, thể diện trưởng bối của chúng ta sau này có còn nữa hay không!”