Chương :
Hai người của thôn Dược Vương còn lại đâu từng thấy cảnh tượng như thế, sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất, căn bản không dám tiến lên.
“Bây giờ, không có ai có thể ngăn cản tôi giết ông rồi?”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nhìn chằm chằm Quách Tuấn Trọng trước mặt, sau đó muốn phát lực, giết chết người này.
Người ở bốn phía đều ngây ngốc nhìn.
Đám người Hà Vĩ Hùng, Dương Long há †o miệng, muốn khuyên bảo nhưng không biết nên lên tiếng thế nào.
Tô Vũ Nhi trợn to mắt, bàn tay để trước đôi môi anh đào, vô cùng kinh ngạc.
“Cậu ta điên rồi! Cậu ta thật sự điên rồi, cô chủ, cậu ta căn bản không biết giết người của thôn Dược Vương sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào, xem ra chuyện này không thể vãn hồi rồi!” Ông cụ bên cạnh cũng trực tiếp ngã ngồi xuống đất, không ngừng gào khóc, vẻ mặt lo lắng.
Mà Lâm Tuyết Lạc ở trước cửa sổ một tòa nhà cũng trợn to mắt, trên gương mặt – / đều là khó mà tin được.
“Xong rồi! Xem ra mọi chuyện xong rồi!
Tất cả kế hoạch của chúng ta đều đã lộn xộn Ị, rồi!” Lâm Tuyết Lạc trợn to mắt lẩm bẩm.
“Cô chủ, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
Người bên cạnh run run hỏi.
“Lâm Dương làm ra chuyện như vậy, cho dù thế nào thôn Dược Vương cũng sẽ trả thù, cho dù anh ta chết, đây cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay… Đi! Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp!” Lâm Tuyết Lạc trâm giọng nói, nghiêng đầu quát khẽ: “Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chúng ta rút từ cửa sau sân thể dục!”
Mong cả nhà tải app truyệnhola về đọc tiếp nhiều nhé! “Dạ, cô chủi”
Người nhà họ Lâm gật đầu, lập tức rời khỏi tòa nhà.
Theo Lâm Dương phát lực, cổ của Quách Tuấn Trọng trực tiếp thay đổi hình dạng.
Tuy Quách Tuấn Trọng cũng là một võ y phi phàm, nhưng lúc này Lâm Dương dùng châm nghịch chuyển, châm nghịch chuyển gân mạch, thực lực vô cùng cường đại, ông †a căn bản không phải là đối thủ, chỉ có thể há to miệng, đôi mắt lồi ra, tay chân không ngừng vùng vẫy.
“Cậu… Cậu không thể giết… Tôi… Nếu không… Người bên cạnh cậu… Cũng phải chôn cùng tôi…” Chỉ thấy Quách Tuấn Trọng há to miệng, gian nan kêu lên.
Bỗng nhiên đôi mắt của Lâm Dương trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt tràn ngập tàn nhẫn: “Ông đang uy hiếp tôi sao?”
“Tôi… Tôi là đang… Khuyên bảo cậu…”
“Chỉ tiếc, những lời này không có tác mm / dụng!”
Lâm Dương khàn giọng nói, tiếp tục phát lực.
“Ừm…
Đầu lưỡi của Quách Tuấn Trọng đều đã vươn ra, cổ hoàn toàn biến dạng, cả người gần như hít thở không thông.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên truyền ra một tiếng rống to.
Rõ ràng người nói là Trịnh Nam Thiên!
Lâm Dương hơi nghiêng đầu.
Chỉ thấy Trịnh Nam Thiên tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay của Lâm Dương, vội la lên: “Tên nhóc! Cậu mau buông ông ta ral”
“Thống lĩnh Thiên muốn cứu ông ta sao?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi hỏi.
– / “Tên nhóc! Tôi không phải cứu ông ta, tôi đang cứu cậu! Nếu như cậu giết ông ta, mỗi người thân và người liên quan tới cậu sẽ bị người của thôn Dược Vương trả thù, cậu hiểu không?” Trịnh Nam Thiên quát.