Chương : Ông muốn nhận cậu ta làm học trò.
Mấy tên đàn em bên cạnh đều ngây ngần cả người, người kia làm thế nào mà đá vào bụng của đại ca được vậy?
“Ngớ ra cái gì? Lên cho tao!”
Vương Trọng nhìn mấy tên đàn em còn đang ngần người, tức giận quát một tiếng.
Mấy tên đàn em lúc này mới phản ứng được, nhào về phía Trịnh Hoài Lâm.
Ở trước quầy hàng của ông Thuận, Vũ Hoàng Minh cầm chén rượu chậm rãi để lên bàn.
“Hoàng Minh xin ra mắt ông Thuận.”
Hai tay Vũ Hoàng Minh ôm quyền, quay về phía ông Thuận hành Ông Thuận vuốt nhẹ râu của mình, mỉm cưỡi.
“Đã lâu không gặp, nhóc Minh, gần đây cũng không tệ lắm nhỉ?”
Vũ Hoàng Minh lúc này mới đứng dậy, lộ ra vẻ tươi cười: “Không dám làm phiền ông Thuận nhớ mong, cuộc sống của cháu cũng coi như là ổn định.”
Ông Thuận chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, biết cháu không có bao nhiêu thỡi gian, đi thôi.”
Trong lúc nói chuyện, ông cầm mấy món đồ nhỏ trên bàn nhét vào trong túi.
Vũ Hoàng Minh cũng giúp đỡ ông, không quá nửa phút đã dọn xong.
Mà Trịnh Hoài Lâm cũng đã xuất hiện ở phía sau anh, trong tay còn đang nắm tên Vương Trọng bị đánh tới sưng mặt sưng mũi.
“Anh Minh.”
Vũ Hoàng Minh lúc này mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn lướt qua Vương Trọng.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao sẽ tha cho mày!”
Vương Trọng nào dám nhiều lời một chữ, lúc này lập tức quỳ gối trước mặt ông Thuận.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Nói xong, dùng sức dập đầu một cái xuống mặt đất.
Ông Thuận khoát tay áo: “Cho cậu ta đi đi.”
“Còn không mau cút đi!”
Vũ Hoàng Minh quát lạnh một tiếng, Vương Trọng sợ đến cả người run một cái, đứng dậy bỏ chạy.
Chỉ là, ánh mắt ông Thuận lại rơi xuống trên người Trịnh Hoài Lâm.
Trong mắt dường như hiện lên một tia sáng kinh ngạc.
“Ø? Nhóc Minh, thằng nhóc này có thiên phú không tệ nha, ông còn thiếu một truyền nhân, không bằng cứ cho cậu ta đi.”
Vũ Hoàng Minh vừa nghe thấy, lúc này mở to hai mắt nhìn.
“Ông Thuận, ông không có nói đùa chứ, ông muốn nhận thằng nhóc Trịnh Hoài Lâm này làm học trò?”
Phải biết rằng, trước đây dù anh có cầu xin ông Thuận nhận mình làm học trò, ông Thuận cũng không đồng ý.
Hiện tại, vậy mà chủ động mở miệng muốn nhận Trịnh Hoài Lâm làm học trò.
Cái này…
“Đúng là lão già không biết xấu hổ, tôi đã là người của anh Minh, cho nên…”
Trịnh Hoài Lâm vừa muốn mỡ miệng từ chối, đã bị Vũ Hoàng Minh đá một cái.
Sức lực mạnh mẽ trực tiếp khiến hai chân Trịnh Hoài Lâm mềm nhữn, quỳ gối trước mặt ông Thuận.
“Trước đây tôi có làm cách nào cũng không thể khiến cho ông Thuận nhận mình làm học trò. Tên nhóc cậu gặp may, được ông Thuận nhận làm học trò, mà còn dám từ chối?”
Vũ Hoàng Minh hung hăng trợn mắt liếc nhìn Trịnh Hoài Lâm.
Mà Trịnh Hoài Lâm nghe thấy Vũ Hoàng Minh vừa nói như vậy, lúc này liền mở to hai mắt nhìn.
Ngay cả anh Minh cũng chưa từng có thể trở thành học trò của ông Thuận này?
Cũng quá đáng sợ đi.
Sau hai giờ.
“Học trò, kim châm sáu tấc.”
Sắc mặt ông Thuận nghiêm trọng, ngồi ở mép giường bệnh của cụ ông Tô, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trịnh Hoài Lâm vội vàng lấy ra một chiếc kim châm khoảng sáu tấc đưa tới.
Vũ Hoàng Minh đứng ở bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng.
Lúc kim châm đâm vào một huyệt vị của cụ ông Tô, cụ ông nhất thời mỡ mắt, yết hầu rung lên, dường như muốn phun ra thứ gì đó.
Vũ Hoàng Minh tay mắt lanh lẹ, lúc này vội kéo máy thở trong miệng cụ ông Tô ra.
Ngay khi khi máy thở được rút ra, cụ ông Tô há mồm phun ra một ngụm máu đen.
“Phụt!”
Trên chiếc khăn màu trắng, hiện lên một cục máu đen vô cùng tanh hôi.
Mà sắc mặt vốn dĩ thiếu huyết sắc của cụ ông Tô ngay lập tức khôi phục một chút hồng hào.
Cụ ông Tô vô cùng mệt mỏi nhìn Vũ Hoàng Minh đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
“Hoàng Minh. là câu…”