Chương
“Chúng ta không tham gia”
Mắt Cố Khánh nhanh chóng ngân ngấn nước lên lôi đài mở mang kiến thức! Cầu xin sư phụ!”
Trong nháy mắt Thịnh Viên mềm lòng, thật sự muốn dẫn Cố Khánh lên lôi đài.
Nhưng rất nhanh Thịnh Viên đã hạ quyết tâm Không phải ai cũng giống như Tùy Tịch của Thiên Vũ Sơn mà nhân từ nương tay.
Phải biết rằng trong cuộc so tài ác liệt thì người chết nhiều vô kể.
Lỡ như thật sự gặp trúng một người lòng dạ độc ác, nếu chỉ muốn thẳng thì không sao, còn nếu muốn đuổi giết thầy trò hai người bọn họ đến cùng.
Vậy thì phải làm sao đây?
Hơn nữa, ngoại hình của Cố Khánh vốn đã xinh đẹp. Trước kia lúc đưa Cố Khánh du ngoạn, có không ít người thèm thuồng dung nhan xinh đẹp của Cố Khánh.
Lần này Thịnh Viên nghĩ hết cách rồi, trước mắt tuyệt đối không đài.
Thịnh Viên đã quyết định, không thể nuông chiều Cố Khánh như trước.
Chuyện gì cũng đều đồng ý.
Lần tham gia đại hội tỷ thí võ công này, Thịnh Viên phát hiện Cố “Sư phụ… con muốn Khánh đã bị ông ta chiều hư rồi.
Ở ngoài nói năng lỗ mãng mà bản thân còn không hề có ý ăn năn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thịnh Viên càng kiên định hơn, sắc mặt hơi nghiêm khắc.
“Tuyệt đối không được!”
Cố Khánh nghe xong bĩu môi, đôi mắt to ngấn nước, cúi đầu xuống, đuôi ngựa cột cao dường như cũng ủ rũ theo chủ nhân.
“Không được thì không được, sư phụ hung dữ như vậy làm gì…
Tân Vũ Phong ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nở nụ cười.
Giữa Nhạc Linh Linh và Cố Khánh, ngoài việc một người là con gái của chưởng môn Hoa Sơn nên trọn trịa hơn một chút, tính tình tốt hơn một chút thì tính cách thật sự có sự tương đồng.
Thật không biết lúc Nhạc Linh Linh bằng tuối Cố Khánh có phải cũng hoạt bát như vậy không.
Quách Thành thấy cảnh tượng Tân Vũ Phong đột nhiên nở nụ cười với Cố Khánh thì kéo nhẹ góc áo Tân Vũ Phong.
“Sao vậy đại nhân, chẳng lẽ anh thấy cô bé kia xinh đẹp…”
Tân Vũ Phong nhanh chóng thu ánh nhìn lại, mặt nghiêm nghị, sau đó hơi nhíu mày.
“Đừng nói bậy, tôi chung thủy với Lâm Kiều Như”
“Nhưng nhìn cô ta tôi nhớ tới một người quen cũ mà thôi.”
Quách Thành nhanh chóng hiểu ra mình bị hớ, vui vẻ ngậm miệng lại Vòng thi thứ tư nhanh chóng kết thúc.
Vòng chiến này khá vất vả, không thiếu cấp bậc chiến lực nào.
Phần lớn mọi người ngang sức ngang tài, cũng không có lươn lẹo theo kiểu Vạn Độc Môn.
Bởi vậy, cuộc chiến đấu này thật sự là hỗn chiến, là một trận rồng tranh hổ đấu, quần hùng tranh giành đỉnh cao.
Người xem đều rất nồng nhiệt.
Đợi đến lúc hết thời gian quy định, người thắng sau cùng cũng chính là ba người còn lại đứng ở trên lôi đài.
Mà trong ba người này có hai người là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đến từ Tam Sơn.
Một là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ đến từ Long Hổ Sơn, Công Tôn Vũ đánh giá người này không hề thấp.
Còn có một người, là một võ giả trẻ tuổi đến từ La Phù Sơn, thực lực cũng chẳng tầm thường.
Một người là võ tăng của Phục Ma Môn, cơ thể có sức mạnh vô cùng lớn. Mọi người đoán rằng bằng một bước chân dồn hết sức mạnh của vị võ tăng này có thể đạp nát cả sàn đấu.
Đương nhiên đó là tình huống khi La Phù Sơn không dùng trận pháp để củng cố.