Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần vội vàng quay đầu lại, kinh hãi phát hiện ra, bảy cái châm bạc đang đâm thẳng về hướng bảy tử huyệt của anh theo một ma trận đặc biệt.
Tốc độ của châm bạc quá nhanh, bây giờ muốn trốn cũng không kịp nữa rôi.
Anh nắm lấy tên tù nhân bên cạnh qua cản châm bạc thay cho mình.
Diệp Huyền Tần liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là cách tấn công đặc biệt của Huyết Vương Điện: Thất Mai Vô Mệnh Châm!
Huyết Vương Điện chính là kẻ thù số một của Đại Hạ.
Nhưng năm năm trước, Huyết Vương Điện đã bị mình dẫn người tiêu diệt rồi mà.
Sao họ lại xuất hiện, thậm chí còn ngấm ngầm thâm nhập vào trong nhà tù này.
Đáng chết, tám chín mươi phần trăm là do Chiến thần Côn Luân giả và Huyết Vương Điện cấu kết với nhau rồi!
Cấu kết với kẻ thù bên ngoài, đáng tội lăng trì xử chết!
Huyết Vương Điện xuất hiện khiến cho Diệp Huyền Tần ngửi được mùi nguy cơ nồng nặc.
Anh tăng nhanh tiết tấu sát phạt. Không đến mười phút, cuộc chiến đã kết thúc!
Tất cả tù nhân đều bị giết chết, không chừa một ai.
Máu chảy thành sông.
Thi thể nát vụn phủ kín phủ kín mặt đất trên hành lang.
Diệp Huyền Tần giẫm lên thi thể và máu, đi ra khỏi lồng giam, đi vào trong khu vực làm việc.
Anh muốn tìm Chu Thịnh Phát.
Chu Thịnh Phát phóng thích đảm trọng phạm ra, mưu hại Long soái, thậm chí còn cấu kết với Huyết Vương Điện.
Nhất định phải trói anh ta lại.
Trong khu vực làm việc, tất cả nhân viên công tác đều bị hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Trong đám người đã hôn mê Diệp Huyền Tần không tìm được Chu Thịnh Phát, hẳn là anh ta đã chạy trốn rồi.
Anh đang muốn đến địa lao bí mật nhìn xem có tìm được tung tích của Chiến thần Côn Luân thật hay không thì chợt cảm giác được một ý định giết người mãnh liệt từ bốn phương tám hướng dồn ép đến.
Ngay cả Long soái cũng có thể cảm nhận được “Ý giết người”.
Có thể thấy được rốt cuộc ý giết người này mạnh cỡ nào.
Diệp Huyền Tần vội vàng tiến đến bên cửa sổ, quan sát bên ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào ở bên ngoài nhà tù đã bị một đoàn người bịt mặt vây quanh lại.
Đám người này thống nhất mặc trang phục màu đỏ, trên vai thêu bảy đóa hoa mai.
Đây là trang phục riêng của Huyết Vương Điện!
Vậy mà Huyết Vương Điện thật sự vẫn tồn tại, hơn nữa nhìn bộ dạng, hình như còn muốn muốn mạnh hơn trước kia vài phần!
Trong lồng giam, Kim Nhã Nam nhìn chằm chằm vào cảnh chém giết trước mặt, run lẩy bẩy.
Một màn này sớm đã khắc thật sâu vào trong đầu của bà ta.
Cả đời này bà ta cũng không thể nào quên được.
Đợi ước chừng năm phút, xác nhận những tên ác ma này thật sự chết rồi, bà ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta cẩn thận từng li từng tí giẫm lên thịt vụn của thi thể đi ra ngoài.
Rốt cuộc bà ta cũng hiểu rõ dụng ý mà Chiến thần Côn Luân sắp xếp lần này.
Chiến thần Côn Luân xem bà ta như mồi câu để dẫn dụ con cá lớn Diệp Huyền Tần này.
Bà ta càng ngày càng nghi ngờ, Chiến thần Côn Luân ở Thiên phủ là giả mạo.
Tuy rằng Chiến thần Côn Luân thật sự không có cưng chiều bà ta tận trời, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bà ta ra mạo hiểm.
Bên ngoài nhà tù, bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, hấp dẫn lực chú ý của bà ta.
Bà ta bước nhanh đi ra ngoài.
Hàng ngàn hàng vạn người áo đỏ đang say sưa chiến đấu với Diệp Huyền Tân.
Rốt cuộc những người áo đỏ này là người nào.
Mà dám tấn công Long soái chứ! Họ không muốn sống nữa hay sao? Kim Nhã Nam càng nhìn càng cảm thấy những người áo đỏ này rất quen. Một lát sau, rốt cuộc bà ta cũng nhớ ra.
Những người áo đỏ này, rõ ràng là thành viên của Huyết Vương Điện.
Nhưng mà, không phải năm năm trước Huyết Vương Điện đã bị Long soái tiêu diệt rồi hay sao?
Vì sao bây giờ lại xuất hiện.
Đại Hạ, gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Huyền Tần gần như quét sạch Huyết Vương Điện một đường.
Huyết Vương Điện nhập cảnh, ắt phải tiêu diệt.
Tuy Huyết Vương Điện có nhiều người, nhưng những kẻ có thể tấn công thật sự, cũng ở tận cùng bên trong vòng người.
Huyết Vương Điện bị Diệp Huyền Tần đè ra đánh.
Nhưng, tiệc vui chóng tàn.
Không bao lâu sau, bỗng nhiên Diệp Huyền Tần cảm giác, đùi phải truyền đến cảm giác tê dại, có chút không thể làm gì được.
Đáng chết, nhất định là trên châm bạc mà mình bị bắn trúng trong phòng giam có kịch độc làm tê dại chân của mình.
Loại độc này khuếch tán rất nhanh, không bao lâu sau đã lan ra toàn bộ đùi phải.
Đùi phải của anh thậm chí không có cách nào xê dịch.
Đã mất đi một cái chân, Diệp Huyền