Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Tú Ảnh từng là nữ chiến thần đứng thứ nhất.
Mưu kế làm sao có thể gọi là bình thường được.
Diệp Huyền Tần biết mình không thể giấu được cô ta.
Rơi vào đường cùng rồi nên đành phải hiện thân.
Hoa Vông Dạng nói: “Thần Soái, anh thật sư cho rằng tôi sẽ bị trò lừa đảo nhỏ này của anh đánh lừa ư?”
“Anh quá coi thường người Âm Ti bọn tôi rồi.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Hoa Tú Ảnh, tôi biết cô không phải là loại người bán nước cầu vinh mà.”
“Cô gia nhập Âm Ti chắc là phải có nỗi niềm khó nói chứ?”
“Nói cho tôi biết, tôi sẽ thay cô giải quyết khó khăn.
“Thậm chí nếu cô tiết lộ những việc ở Âm Ti cho tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp cô bình an vô sự, còn có thể giúp cô tiếp tục ngồi trên vị trí nữ chiến thần.”
Hoa Tú Ảnh nói: “Mạng sống của tôi, tất cả mọi thứ mà tôi có được bây giờ, đều là do Âm Ti cho tôi.”
“Cuộc đời này của tôi vì Âm Ti mà cống hiến hết sức mình, không có gì gọi là nỗi niềm khó nói cả.”
Diệp Huyền Tần thất vọng thở dài: “Cô đây là đang ép tôi động thủ!”
Hoa Tú Ảnh tỏ vẻ không mảy may sợ hãi, nói: “Đến đây đi, cho tôi mở mang kiến thức xem Tuyệt điện cường giả của anh lợi hại như thế nào!”
Diệp Huyền Tần có chút không can tâm.
Đây là manh mối duy nhất về Âm Ti.
Anh ta không nỡ giết chết cô ta. Diệp Huyền Tần tiếp tục khuyên nhủ: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng”
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết vị trí của ngọn núi Thần, không cần lộ ra vị trí của Âm Ti cũng được, tôi sẽ tha chết cho cô."
“Anh không cần khuyên tôi.”
Diệp Huyền Chi hoàn toàn đã bị Hoa Tú Ảnh chọc giận: “Vậy để tôi giúp cô hoàn thành ước nguyện”
Diệp Huyền Tần ngay tức khắc phóng xuất ra kình khí hải dương, cuốn về phía Hoa Tú Ảnh.
Hoa Tú Ảnh không chút sợ hãi cũng phóng xuất ra âm khí để chống lại.
Âm khí này là dành riêng cho người Âm Ti.
So với người bình thường thì kình khí này mạnh hơn.
Nó vây lấy kình khí hải dương của Diệp Huyền Tần để tấn công.
Cản lại ba giây đồng hồ.
Nhưng ba giây sau, kình khí hải dương của Diệp Huyền Tần vẫn thành công tiêu diệt lá chắn âm khí của Hoa Tú Ảnh.
Hoa Tú Ảnh bị lá chắn âm khí phản phệ, ngay lập tức bị thương.
Hoa Tú Ảnh hộc máu liên tục, chỉ còn sót lại một chút hơi tàn.
Diệp Huyền Tần bước lại gần.
“Nể tình cô từng lập chiến công hiển hách, có di ngôn gì muốn nói trước khi chết thì mau nói đi.”
“Tôi sẽ thay cô hoàn thành.”
Hoa Tú Ảnh dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân nắm lấy tay Diệp Huyền Lực, hạ giọng nói: “Núi Trung Nam ở trên đỉnh núi Trung Nam, trên đỉnh phía Nam có thần tiên”
Nói xong từ cuối cùng, cơ thể Hoa Tú Ảnh mềm nhũn, không còn dấu hiệu của sự sống.
Diệp Huyền Tần rũ mi.
Núi Trung Nam ở trên đỉnh núi Trung Nam, trên đỉnh phía Nam có thần tiên.
Những lời này, là đang chỉ chỗ của ngọn núi Thần cho anh ta sao?
Ngọn núi Thần ở núi Trung Nam! Đúng, nhất định là như vậy!
Ban đầu Hoa Tú Ảnh không chịu nói vị trí của ngọn núi Thần cho anh ta, vậy vì sao trước khi chết lại làm lộ vị trí?
Hay là trước đây cô bị kinh khí thao túng, đầu óc mơ hồ, thân bất do kỷ.
Mà vừa nãy Hoa Tú Ảnh bị anh ta đánh nát căn cơ, âm khí tiêu tan nên cô khôi phục lại được ý thức, nhanh chóng báo cho Diệp Huyền Tần vị trí của ngọn núi Thần.
Tám, chín phần mười là như vậy. Hoa Tú Ảnh thật tâm vẫn chưa muốn làm phản, chỉ là cô bị Âm Ti thao túng, lợi dụng.
Diệp Huyền Tần không chút do dự lấy ra Thiên La Thập Tam Châm, thi triển Tục Mệnh Châm trên người Hoa Tú Ảnh.
Nhưng mà Họa Vô Dạng bây giờ đã