Chương 2009 Tân Tử Dân vội vàng hỏi: “Bà Tiết, xin lỗi nhưng cho tôi hỏi người đâm kim cho quận trưởng Nguyễn có phải là Giang Nghĩa không?” Tiết Mãn gật đầu: ‘Là tên lang băm đó đấy! Ông Tân, sao ông biết cậu ta?” Tân Tử Dân phá lên cười, vừa sờ râu vừa chỉ vào kim bạc, nói: ‘Vì tôi nhận ra đây là thần châm Biển Thước, toàn thế giới chỉ có Giang Nghĩa mới có thần châm này! Và Giang Nghĩa chính là đệ tử cuối cùng của Tân Tử Dân tôi!” Tiết Mãn giật mình, Giang Nghĩa là học trò của Tân Tử Dân ư? Lại còn là đệ tử cuối cùng! Đáng lý ra một người đức cao vọng trọng như Tân Tử Dân sẽ không nhận một người mặt non choẹt ăn nói linh tỉnh làm học trò mới phải? Tiết Mẫn khó hiểu hỏi: “Ông Tân, ông nói thật sao?” Tân Tử Dân gật đầu: “Chắc chắn rồi! Giang Nghĩa là người có năng khiếu nhất, chữa bệnh giỏi nhất trong số các đệ tử của tôi đấy. Thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, nó mạnh hơn thầy nó là tôi gấp trăm ngàn lần đấy” Giỏi vậy ư? Sao nhìn không ra chút nào? Tiết Mãn chất vấn: ‘Nhưng cậu ta bốc phét, không những chữa bệnh không khỏi làm chết ông nhà tôi mà còn nói gì mà ông ấy còn sống, ba ngày sau rút một trăm lẻ tám kim bạc ra là ông ấy sẽ sống lại, khỏe mạnh như cũ vì sợ chịu trách nhiệm!” “Chuyện này nghe điêu quá ấy chứ?” “Ông Tân cũng thấy đấy, ông nhà tôi đã qua đời, tắt thở rồi, người đã chết thì sao mà sống lại được?” Thật ra Tân Tử Dân cũng không rõ chuyện này. Theo những gì ông ta thấy, Nguyễn Bình Phàm thật sự đã chết, không có gì đáng để nghi ngờ. Song, trên đời có rất nhiều chuyện ly kì, kể cả Tân Tử Dân cũng không dám tuyên bố mình là trùm y học. Y học luôn tồn tại những điều ông ta chưa biết. Tân Tử Dân tỏ ra vô cùng khiêm tốn: “Như tôi đã nói, tuy Giang Nghĩa còn trẻ nhưng có năng khiếu thiên bẩm xuất sắc, trò giỏi hơn thầy. Kiến thức y học của nó rộng hơn †ôi, còn có tấm lòng y đức nữa. Nếu nó bảo Nguyễn Bình Phàm sẽ sống, ba ngày sau sẽ hồi phục thì tôi tin điều đó sẽ thành sự thật” Tiết Mân nhíu mày. Chuyện này là sao đây? Vì Giang Nghĩa là học trò nên bao che à? Tân Tử Dân này trông cũng đạo đức phết mà? Bà ấy muốn mắng mấy câu nhưng nghĩ đến uy tín của Tân Tử Dân, đành nuốt những lời định thốt ra xuống bụng, không muốn quan tâm tới Tân Tử Dân nữa. Tân Tử Dân lăn xả ngoài xã hội đã lâu, chỉ bằng một ánh nhìn đã biết Tiết Mẫn đang nghĩ gì. Ông ta vuốt râu, cười ha ha: “Tôi biết sẽ rất khó để tin một chuyện hoang đường như thế trong khi chẳng có bất kỳ chứng cứ nào. Như vậy đi, bà Tiết thấy sao khi lấy mạng của lão già này ra cược?” Gì cơ? Tiết Mãn ngây ra như phỗng, mãi vân chưa hoàn hồn. Tân Tử Dân nói: “Chúng ta đặt thời hạn là ba ngày luôn đi. Trong vòng ba ngày, bà không được làm gì Giang Nghĩa, ba ngày sau chúng ta sẽ xem kết quả cuối cùng.”