Chương
Nguyễn Khánh Linh đi đến chính giữa đại sảnh. Khách sạn này rất rộng, có lẽ Nguyễn Khánh Nga đã bao hết cả một tầng. Cô đi dạo một vòng, khi trở về chỗ cũ vẫn không tìm thấy Lê Tuấn. Cô lấy điện thoại, đang định gọi cho Lê Tuấn để hỏi thăm thì Nguyễn Khánh Nga đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đồng thời người đi theo sau cô ta chính là người đàn ông mà cô muốn tìm.
Lê Tuấn mặc bộ suit màu trắng, đôi chân rất dài, khuôn mặt tuấn tú hiền hòa. Một cô gái đứng sóng vai bên cạnh anh. Chiều cao của cô ấy trong phái nữ có thể coi như nổi trội, chẳng qua Lê Tuấn còn cao hơn nên hai người trông rất xứng đôi. Dung nhan của cô gái không phải là kiểu mỹ nhân điển hình, nhưng gương mặt rất ưa nhìn, khí chất cũng xuất chúng, Nguyễn Khánh Linh vừa gặp đã có thiện cảm với cô ấy.
Lúc này, Tống Ngọc cũng đang quan sát Nguyễn Khánh Linh. Cô hơi phấn khởi, nhân vật trong trí tưởng tượng của cô cuối cùng cũng được gặp chính chủ, cho nên không thể kìm nén cảm xúc.
Tống Ngọc không ngờ cô gái này lại nhỏ nhắn và thanh thuần đến thế. Cô rất muốn hỏi xem Nguyễn Khánh Linh thật sự trưởng thành sao? Bởi vì cô ấy không cao lắm, mặc dù mặc lễ phục, mang giày cao gót, nhưng cô ấy lại không có cảm giác thành thục quyến rũ mà mang vẻ đẹp ngây thơ kinh diễm. Tống Ngọc bị thu hút bởi khí chất trong sáng của cô, cảm thấy cô rất không tồi.
Thế là Tống Ngọc và Nguyễn Khánh Linh đều vừa mắt nhau.
Nguyễn Khánh Linh chủ động bước lên chào hỏi: “Đàn anh.” Sau đó cô ta nhìn Tống Ngọc, ra vẻ không biết nên gọi như thế nào.
Tống Ngọc cười hào phóng: “Cứ gọi tôi là Tống Ngọc đi!”
“Được rồi.” Nguyễn Khánh Linh mỉm cười, tặng hộp quà cho hai người, ánh mắt trong veo nhìn họ: “Đây là món quà của em và Minh Nhật, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Nguyễn Khánh Nga bỗng cao giọng hô to: “Trình Nam, ở bên này!”
Cô ta lên tiếng khiến lời nói của Nguyễn Khánh Linh bị cắt ngang. Một người đàn ông ở cách đó không xa lại gần họ, mặc một bộ tây trang kaki, vóc dáng rất cao, diện mạo cũng không tồi, chẳng qua trông hơi nữ tính, cảm giác như tiểu thịt tươi trong showbiz. Anh ta lại gần họ, Nguyễn Khánh Nga cười kéo tay anh ta, ra vẻ thân mật: “Đây là bạn trai tôi, tên là Trình Nam, người trong showbiz.”
Mọi người lễ phép chào hỏi.
Thực tế Trình Nam chỉ là ngôi sao hạng C, bởi vì buổi liên hoan hôm nay, Lê Tuấn có Tống Ngọc, cô ta không muốn mình đơn độc nên mới kêu người này đóng giả làm bạn trai của mình.bg-ssp-{height:px}
“Chào mọi người, tôi là Trình Nam.” Anh ta nói, nhanh chóng nhìn lướt qua Tống Ngọc và Nguyễn Khánh Linh, sau đó hơi khựng lại khi thấy Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Nga vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra sự khác thường này. Cô ta rất tức giận, nhưng lúc này chỉ có thể kiềm chế, không thì sẽ mất hết mặt mũi. Cô ta mỉm cười, dùng sức nhéo cánh tay Trình Nam. Trình Nam bị nhéo đau, quay sang cười lấy lòng Nguyễn Khánh Nga, không dám nhìn lung tung.
Nguyễn Khánh Linh và Tống Ngọc cũng tự giới thijeu mấy câu. Ngay sau đó, Tống Ngọc lại quay sang nhìn Nguyễn Khánh Linh. Cô chủ động lại gần, hỏi: “Cô chính là Khánh Linh đúng không?”
Nguyễn Khánh Linh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngờ cô ấy lại biết mình: “Đúng rồi. Sao cô biết tôi?”
Tống Ngọc nghiêng đầu nhìn Lê Tuấn, cười híp mắt: “Anh ấy nói cho tôi biết.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng bật cười: “Vậy à? Có phải đàn anh đã nói xấu tôi không?”
“Đương nhiên không phải, anh ấy…”
“Tống Ngọc!” Lê Tuấn ngắt lời cô. Cô nàng này miệng rộng lắm, anh mà không can ngăn thì chắc chắn cô ấy sẽ tung ra chuyện mình thích Khánh Linh. Bây giờ anh đã cưới người khác, Khánh Linh cũng đã gả chồng, nói cho cô ấy biết thì sẽ chỉ làm cho cô ấy khó xử. Anh không muốn Khánh Linh khó xử.
Tống Ngọc quay sang nhìn Lê Tuấn, thấy ánh mắt anh có chút ẩn ý, cô lập tức hiểu được, thức thời câm miệng, không tiếp tục đề tài đó. Tuy nhiên Tống Ngọc cảm thấy cô vẫn phải nói cho Nguyễn Khánh Linh biết một chút về chuyện hai người kết hôn. Nhưng Nguyễn Khánh Nga vẫn đứng bên cạnh họ, không có ý định rời đi. Tống Ngọc không tìm thấy cơ hội nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh.