Chương
Thân Nhã cũng chậm rãi nói: “Đúng vậy, Diễm An, cậu cũng nên học làm một số công việc bếp núc đi.”
“Nấu ăn và phối trộn nguyên liệu là hai chuyện khác nhau, tớ sẵn sàng học nấu ăn, nhưng tớ không muốn học phối trộn nguyên liệu. Cậu chưa làm bao giờ nên cậu không biết nó mệt mỏi như thế nào đâu.”
Trần Diễm An cảm thấy phiền muộn, nhấp một ngụm cà phê.
Cô cau mày, búng tay bảo phục vụ thay cà phê bằng rượu.
“Cái gì cũng phải học từ từ, rồi cậu sẽ quen thôi, tính tình cậu như thế là không được rồi, cậu phải thay đổi đi.” Thân Nhã nói.
Cánh môi mấp máy, nhưng Trần Diễm An không nói gì, cô cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cô xoay tròn chìa khóa xe trên ngón tay: “Tớ thật sự rất muốn đi hộp đêm chơi đến sáng.”
Diệp Giai Nhi nói cô không thể đi được, cô đã có con, Thân Nhã cũng gật đầu đồng tình, cô cũng có con.
“Diễm An, tính cách của cậu thực sự cần phải thay đổi, cậu không thể lên mặt nạt người, phải dịu dàng một chút. Hơn nữa, nhà hàng của nhà họ Quý sau này sẽ thuộc về cậu và Quý Hướng Không, bây giờ tiếp quản thì sau này sẽ đỡ cực hơn, ít nhất sau này cậu sẽ không luống cuống tay chân, còn có thể lấy lòng mẹ anh ta, thứ hai nữa là có thể điều hành tốt nhà hàng, vẹn cả đôi đường, đúng không nào?” Thân Nhã nói tiếp.
Trần Diễm An đứng lên, ghế ma sát mặt nền phát ra tiếng ken két, tâm trạng cô có chút kích động.
“Tại sao cứ phải áp đặt suy nghĩ của các cậu lên người tớ nhỉ, đó là con đường các cậu muốn đi, không phải con đường tớ muốn đi, đừng dùng những lời lẽ ngụy biện đó để dạy dỗ tớ, tớ không thích nghe, cũng không muốn nghe. Hôm nay tớ hơi mệt, tớ về trước!”
Nói xong, cô liền bỏ đi.
Thân Nhã cau mày nhìn Diệp Giai Nhi: “Tính tình cậu ấy tệ như thế, sao Quý Hướng Không lại thích cậu ấy nhỉ?”
“Đừng nói cậu ấy như vậy, bây giờ tâm trạng cậu ấy rất phiền muộn, chắc Quý Hướng Không cũng đã nói những lời này với cậu ấy rồi, giờ cậu lặp lại, cậu ấy cảm thấy bực bội là đúng rồi.”
Diệp Giai Nhi nói chậm rãi.
“Tính tình của Diễm An không xấu, cậu ấy chỉ quá thẳng thắn nên không được lòng người khác thôi. Cậu tưởng phối trộn nguyên liệu giống công việc bếp núc sao?”
Cô uống một cốc nước, dừng lại giây lát.
“Công việc ở nhà bếp như rửa bát, nấu nướng đều rất dễ dàng và đơn giản. Tớ đã từng đến phòng phối trộn nguyên liệu một lần, ở đó chỉ có một cái quạt thông gió và một chỗ thông gió, ở một nơi lửa nóng hừng hực, còn phải khuấy đảo liên tục, không thoải mái chút nào đâu.”
“Có lẽ vừa nãy cậu không để ý lòng bàn tay của Diễm An vừa sưng vừa đỏ, cánh tay cũng hơi sưng, mà cô là một người rất thích cái đẹp.”
“Bây giờ cậu ấy nguyện ý bước vào đó thì đã có tiến bộ rồi. Chuyện gì cũng phải từ từ, không thể thành thạo ngay lập tức được.”
“Nhưng cho dù tâm trạng cậu ấy rất tệ, cậu ấy cũng đã chấp nhận và thỏa hiệp rồi. Bằng không với tính khí kiêu ngạo kia của cậu ấy, sao cậu ấy chấp nhận bước vào một cái nơi như vậy được?”
Thân Nhã gật đầu: “Là tớ sơ suất.”
“Bây giờ chúng ta lấy một ví dụ nhé, cậu có một công việc nhẹ nhàng nhưng lại kiếm được tiền, số tiền cậu kiếm được đủ để cậu ăn tiêu phung phí, nhưng mẹ chồng cậu lại muốn cậu từ bỏ công việc của mình và vào nhà hàng làm.”