Chương
Ăn uống.
Không khí rất náo nhiệt.
Dường như Tô Nhược Hân còn dễ dung nhập vào anh em họ hơn cả anh.
Có điều, mới nửa giờ trôi đi, ánh mắt anh liền lạnh xuống.
Anh phát hiện Tô Nhược Phân đăng video hán phục lên tường, nên anh mới tự mình đến đây.
Đồng thời cũng gọi ba người họ đến cùng.
Mục đích chính là để cho họ chuốc say Cận Liễm, chứ không phải để họ ở lại đây rồi làm bóng đèn.
Cả đám này đều không có ánh mắt như vậy sao?
Anh đặt cái chén xuống, không nặng không nhẹ.
Đến mức Tống Phi ở bên cạnh như bị chấn động tới.
Lúc trước Hạ Thiên Tường nói không sai, anh và Tiêu Tuấn Vỹ, cả Hồ Nhất Thiên nữa, cả ba dù so cái gì cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên Tường.
Cậu ấy đang ám chỉ bọn họ rời đi đây mà.
“Nhất Thiên, A Quỳnh nhắn tôi cho tôi, có lẽ tôi phải…”
“Hở, không phải ngày nào cậu cũng lêu lổng với Tiếu Quỳnh rồi à, thiếu hôm nay cũng không chết đâu.” Hồ Nhất Thiên vẫn chưa hiểu.
Tiêu Tuấn Vỹ ở bên kia lại biết hết, dù sao đây là lần thứ hai anh ta gặp Tô Nhược Hân, cho nên đã cảm thấy mỹ mãn rồi: “Anh ba, cái này anh không hiểu, anh hai đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, lại nói tiếp, nghe anh hai nói đến chị dâu làm tôi thấy tôi cũng phải cố gắng, mẹ tôi nói ba giờ chiều nay tôi phải đi xem mắt, đó, giờ tôi cũng phải đi rồi.”
Tiêu Tuấn Vỹ nói đến đây, dù Hồ Nhất Thiên có ngốc hơn nữa cũng nhận ra rồi: “Công ty tôi có việc, anh tư , tôi cũng đi đây.”
Kiểu xưng hô thế này hơi loạn.
Ba anh em đều gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ lại gọi là anh hai anh ba…
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Hạ Thiên Tường bèn vỗ tay cô nói: “Từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên đến nhà họ Hạ chơi, ở nhà họ Hạ tôi xếp hàng thứ tư, mọi người liền quen gọi tôi là anh tư.”
Tô Nhược Hân nhớ tới Hạ Thiên Chiếu cũng gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Lúc này cô mới giật mình hiểu ra.
Ba người nối đuôi nhau rời khỏi phòng ăn.
Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng xuống.
Hôm nay Hạ Thiên Tường cảm thấy Tô Nhược Hân rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, càng nhìn càng thoải mái, quá thuận mắt.
Nhìn đến mức Tô Nhược Hân nổi da gà: “Hạ Thiên Tường, anh cứ nhìn tôi làm gì thế?”
“Xinh đẹp.”
“Đẹp cũng không thể xem mãi như thế, Hạ Thiên Tường, buổi chiều bọn họ đều có việc cần làm, anh không có à? Không cần đến công ty sao?” Cô nhớ rõ hôm nay là thứ năm.
Ngày mai mới là cuối tuần.
“Không có.”