Q – CHƯƠNG : CÔ NƯƠNG HỒN NHIÊN
Editor: Luna Wong
“Ngươi đây là ý gì, không muốn thú ta có phải hay không?” Lộ Diệu theo dõi nàng, hung thần ác sát muốn nuốt Đỗ Cửu Ngôn.
Thái Trác Như làm bộ ho khan, quay đầu đi, nín cười.
“Hiểu lầm!” Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, lau miệng, “Vụ án này của Đắc Ngọc cô nương, không đánh.”
Nàng dám nhận cũng không dám thắng a, một nghìn lượng tụng phí dễ lấy, năm vạn lượng đồ cưới nàng cũng không dám lấy.
“Vì sao không đánh, oan tình lớn như vậy, nếu như ta có tụng sư chứng, ta đều có thể đánh!” Lộ Diệu trừng hai mắt. Chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn. “Ngươi không phải rất lợi hại sao. Ở Tây Nam một người đánh năm mươi chín người. Ngày hôm nay ngươi giả sợ với ta, ngươi cố ý.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, cãi nhau với cô nương không dễ dàng nói rõ vấn đề.
“Van cầu người, Đỗ tiên sinh, giúp nô tỳ một tay. Nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của người.” Đắc Ngọc dùng đầu gối đi qua, quỳ gối dập đầu trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, cực kỳ tội nghiệp.
Thái Trác Như nhịn không được bật cười. Lần này Đỗ Cửu Ngôn, đào hoa rất vượng a.
“Còn cười, Đắc Ngọc đã thảm như vậy, ngươi còn cười!” Lộ Diệu tức giận, rất thất vọng với Thái Trác Như.
Thái Trác Như nỗ lực nhịn xuống, cúi đầu không nói lời nào.
“Đắc Ngọc cô nương xin đứng lên.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Án tử này khi nào xử?”
Đắc Ngọc trả lời: “Ngày ! Cầu Đại Nhân nói chờ đại quan phía trên định xong, thì vụ án này chính thức kết thúc.”
“Không còn kịp rồi. Hiện tại ngươi nghĩ một chút biện pháp, để Mậu Sinh bình an qua ba năm.” Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nói.
Sắc mặt Đắc Ngọc tái nhợt.
“Cái gì không kịp, thế nào không kịp.” Lộ Diệu nói: “Đây không phải là còn chưa định án lần cuối sao?”
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Hôm nay mười hai rồi, đã qua năm ngày, án tử tất nhiên đã đưa đi phủ nha. Kinh qua quan trên định án xong, nếu lật lại bản án, ngươi chính là đập bát cơm của Cừu huyện lệnh, ngươi cho là hắn sẽ đồng ý sao?”
Mắt của quan trên, lật lại bản án, chính tích của Cầu huyện lệnh cũng sẽ bị trừ điểm, chờ ba năm khảo hạch mãn kỳ, hắn sẽ bị xuống chức thậm chí bãi miễn.
Đây là chuyện chém đứt tiền đồ của người ta, nếu làm chính là kết hận thù.
“Đó không phải là có thể lật lại bản án sao. Ngươi chính là nhát gan sợ phiền phức.” Lộ Diệu nói: “Ngươi rốt cuộc có đi không, nếu là không đi, ta. . .ta sẽ biến thành quỷ, mỗi ngày đều quấn lấy ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn á khẩu.
“Đỗ tiên sinh.” Đắc Ngọc cùng đường, chỉ cần có chút hy vọng, chính là rơm rạ của nàng, “Van cầu người mau cứu Mậu Sinh ca. Dắc Ngọc cầu van xin người.”
Lúc nói chuyện, nàng vừa quay đầu đập lên tường.
“Đắc Ngọc!” Lộ Diệu sợ kêu sợ hãi, muốn đi kéo, nhưng đã không kịp, nàng trợn to hai mắt, cũng cảm giác bóng đen trước mắt lóe lên, Đỗ Cửu Ngôn ba bước làm một, dường như một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, tốc độ nhanh đến nàng thấy không rõ, mới chớp mắt, Đỗ Cửu Ngôn đã đem kéo lại Đắc Ngọc sắp chạm tường.
Cầu người không phải lấy thân báo đáp, còn có thể lấy cái chết để ép? Đỗ Cửu Ngôn nhức đầu, buông Đắc Ngọc ra, khó có được thở dài.
Người quá có năng lực, cũng là khổ não!
“Đỗ Cửu Ngôn.” Hai tròng mắt của Lộ Diệu chiếu sáng, gương mặt sùng bái, “Ngươi, ngươi ngươi vừa rồi làm sao làm được thế, ngươi sao lại lợi hại như vậy, võ công của ngươi rất cao sao?”
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi ngoại trừ đọc sách và biện tụng ra, ngươi còn có thể làm cái gì?”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Sinh nhi tử!”
“Ta cũng biết.” Lộ Diệu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, giống như tiểu binh gặp được tướng quân không thế xuất.
“Thái Trác Như.” Đỗ Cửu Ngôn cảnh cáo nói.
Thái Trác Như giật mình một cái đi qua, kéo Lộ Diệu lại, Diệu Diệu, cô nương gia rụt rè chút, ngươi nói chuyện đứng đắn.”
“Nga, đúng đúng! Nàng đều sắp tự sát, ngươi giúp nàng một chút đi, nếu thực sự đắc tội Cầu Đại Nhân, dù là Lộ gia ta, cũng không thể không quản chuyện của ngươi.” Lộ Diệu nói.
Thái Trác Như cũng thấp giọng nói: “Thật không được?” Lại lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu.
bg-ssp-{height:px}
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi thiêu mi, vỗ vỗ vai Thái Trác Như, lại cười nói: “Thái Thái, hiểu ta!”
Thái Trác Như nở nụ cười, lập tức nói với Lộ Diệu: “Diệu Diệu, nếu như Cửu Ngôn nhận tụng án, tụng phí ta đưa, ngươi không cần lo! Đây là chuyện của nam nhân chúng ta, ngươi đừng nhúng tay.”
“Ta nói ta đưa tụng phí!” Lộ Diệu nói.
Thái Trác Như lắc đầu, “Nếu như ngươi tùy hứng như thế, ta đây cũng không giúp ngươi.” Lúc nói chuyện lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi, “Cửu Ngôn, ngươi không phải có chuyện gì sao, ta tiễn ngươi.”
“Được rồi, được rồi. Ta mặc kệ còn không được sao.” Lộ Diệu cười híp mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vụ án này, ngươi nhận?”
Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, ngưng mi nói: “Chỉ có thể thử xem, nếu án tử chưa trình lên, liền có cơ hội lật lại. Nếu đã thành kết cục đã định, cũng chỉ có thể đánh hồi chiến.”
Làm địch với quan phủ, không thể làm!
“Ý gì? Ngươi sợ Cầu huyện lệnh như thế? Hắn không phải một huyện lệnh thôi sao, có gì đặc biệt hơn người?” Lộ Diệu không phục nói.
Thái Trác Như cắt đứt lời của nàng, “Ngươi không hiểu không nên nói lung tung. Quan lại bao che cho nhau, tiểu nhi ba tuổi đều hiểu. Một ngày định án, là phải trải qua phủ nha và bố chính sử thậm chí đến án sát sứ chờ kiểm tra đống dấu, ngươi có biết phía sau liên lụy đến bao nhiêu nha môn không? Há chỉ một huyện lệnh nho nhỏ như bề ngoài nhìn thấy.”
“Một huyện lệnh ngươi không e ngại, có biết phủ, bố chính sử, án sát sứ không?”
Lộ Diệu á khẩu không trả lời được, lẩm bẩm: “Phiền toái như vậy a. Ta còn tưởng rằng chỉ có huyện lệnh.” Lúc nói chuyện, nàng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Xin lỗi a, ta không hiểu nói lung tung.”
“Sau này hiểu là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Việc này ta xem tình huống, suy tính một chút.”
Lộ Diệu không dám giục Đỗ Cửu Ngôn nữa, trái lại gật đầu, “Nga, vậy ta chờ tin tức của ngươi.”
“Ngươi nghĩ biện pháp giữ Đắc Ngọc bên người.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Việc này tạm không nên khuếch trương.”
Lộ Diệu liên tiếp gật đầu, “Đã biết. Ta hiểu, ta nhất định làm tốt chuyện này.” Dứt lời, nói với Đắc Ngọc: “Còn không mau cảm tạ Đỗ tiên sinh.”
“Cảm tạ Đỗ tiên sinh, cảm tạ Đỗ tiên sinh.” Đắc Ngọc muốn lạy, Đỗ Cửu Ngôn vội chắp tay xuất môn, Thái Trác Như theo nàng đi ra, hai người cùng đi ra Lộ phủ, Thái Trác Như nói: “Việc này, ngươi định làm như thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nhìn hắn, “Ngươi lúc nào đi Quảng Tây?”
“Kế hoạch là ngày mai, ngươi muốn đi Tân Hóa?” Nhãn tình của Thái Trác Như sáng lên, “Tốt, chúng ta cùng đi, vừa lúc ngươi cũng tiện đường làm quen lộ tuyến một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ hai ngày nữa, ta phải xác nhận hai chuyện trước.”
“Vậy thì thật tốt, ta cũng chuẩn bị một phen.” Thái Trác Như nói: “Ta đây trước hết cáo từ, trước khi đi đến tìm ta.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, một mình không nhanh không chậm đi nha môn.
Bả Tử cà nhắc cà nhắc đi ra, thấy nàng cũng không kinh ngạc, “Vô sự không đăng Tam Bảo điện, Đỗ tụng sư có gì phân phó?”
“Giúp ta đi trộm một món đồ.” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nói.
Bả Tử móc móc lỗ tai, “Bảo ta đi trộm đồ, vì sao không tìm Ngân Thủ?”
“Hắn rửa tay gác kiếm rồi, ngươi không có.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn đi tới vỗ vai Bả Tử, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Nàng thấp giọng nói, cách gần như vậy, sắc mặt Bả Tử ửng đỏ, mất tự nhiên lui về phía sau mấy bước.
“Có nghe hay không, tránh cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Bả Tử xoa xoa trán, “Được! Việc này ngày hôm nay ta sẽ làm, bất quá có thể thành hay không phải xem vận khí.”
“Tiền, ngươi đi lấy chỗ củ cải nhỏ, nói cho hắn biết, quay đầu lại mới trả hắn.” Đỗ Cửu Ngôn ủ rũ, tài vụ không tự do, sống mệt chết đi a.
Bả Tử cười nhạo nàng, run túi tiền của mình lên, “Ta có tiền!”
“Rất giỏi.” Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, phất tay nói: “Ta đi, ngươi chú ý an toàn.”
—— lời nói ngoài ——
Buổi sáng tốt lành nha! Nhìn xong nhớ kỹ ăn điểm tâm.