CHƯƠNG 1233 Tưởng Tử Hàn cưỡng ép ôm cô từ giường bệnh lên để ngâm chân. Người đàn ông cao ngạo như vậy lại quỳ một gối trước mặt cô, hai tay nâng chân cô, không cho cô tránh thoát. Cảnh tượng ấy tựa như mới xảy ra hôm qua, rõ ràng như vậy, như là… Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu, khẽ than thở: “Quên đi, ký ức tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là ký ức, hiện tại khủng khiếp thế nào cũng sẽ qua thôi. Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp…” Dù không thể tốt lên thì từ từ phai nhạt cũng sẽ ổn cả thôi. … Hôm sau. Tống Hân Nghiên đúng giờ có mặt ở công ty. Cô vừa bước chân vào bộ phận nghiên cứu và phát triển… “Đùng!” Một tiếng nổ vang lên. Mảnh hoa giấy sặc sỡ bay múa đầy trời, rơi đầy người cô. Các công nhân tăng ca cả đêm đều từ lao tới từ vị trí của mình, vây quanh Tống Hân Nghiên cười nói rôm rả. “Cảm ơn Nghiên đã dẫn dắt mọi người chứng kiến kỳ tích.” “Có công trạng thế này, về sau tôi có đi tới đâu cũng đúng lý hợp tình, thắt lưng có thể ưỡn thẳng tắp!” “Số liệu tám tiếng đồng hồ đã đột phá con số tiêu thụ của mỹ phẩm cả nước trong một ngày. Quá tuyệt luôn!” “…” Tống Hân Nghiên cũng bị tâm trạng vui sướng của mọi người lây lan, mỉm cười khom lưng với bọn họ: “Toàn bộ đều là công lao của mọi người, cảm ơn mọi người vất vả cùng tôi suốt thời gian này. Có thể vào PL, gia nhập đội nhóm này là vinh hạnh của tôi. Sau này cũng mong chúng ta nắm tay cùng nhau phát triển, tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ nghiên cứu phát minh ra càng nhiều sản phẩm tốt hơn. Tiếp tục đổi mới thành tích sự nghiệp và lý lịch của chúng ta thêm một lần nữa!” Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tống Hân Nghiên về phòng thí nghiệm. So với bên ngoài náo nhiệt, nơi này an tĩnh khiến người ta thả lỏng. Tống Hân Nghiên chỉnh đốn tâm trạng, nhanh chóng bắt tay vào công việc… Quả nhiên, phương pháp tốt nhất quên hết phiền não chính là đắm chìm trong công việc. Tống Hân Nghiên vùi đầu thí nghiệm, lòng không chút tạp niệm, mãi đến khi tan tầm mới khôi phục tinh thần. Cô cầm di động xem thử, thấy có vài tin nhắn thoại chưa xem. Đều là từ dãy số của Tưởng Minh Trúc. Tống Hân Nghiên vội xem tin nhắn. Có một định vị, còn có vài tin nhắn thoại. “Con gọi mẹ mãi mà mẹ không nghe máy. Đã hẹn hôm nay gặp mặt tổ chức khánh công cho mẹ đấy nhé. Đừng quên.” “Con gửi định vị địa điểm cho mẹ rồi, không gặp không về.” “Con với Tưởng Minh Triết đã bắt đầu xuất phát rồi đây, mẹ cũng nhanh lên đấy.”