CHƯƠNG 1234 Tin nhắn cuối cùng vừa gửi trước đó mấy phút. Trái tim Tống Hân Nghiên vừa bình tĩnh lại vừa ấm áp. Cô cười khẽ, nhanh chóng nhắn đáp lại: “Ừ, mẹ sẽ đến.” Tống Hân Nghiên thay quần áo ra khỏi công ty, đi thẳng tới điểm hẹn. Hai bé con đặt tiệc khánh công ở nhà ăn xoay tròn nổi danh nhất toàn thành phố, ngay tại tháp truyền hình. Lúc Tống Hân Nghiên đến nơi, hai bé con đã có mặt. Vị trí đó là một không gian bí ẩn được cây xanh vây quanh, chỗ ngồi rất tốt, chỉ cần nhà ăn xoay tròn là có thể quan sát cảnh đêm toàn thành phố. Trên cái bàn nho nhỏ đặt một chiếc bánh kem tinh xảo đẹp đẽ, hai bé con vây quanh bánh ngọt bận rộn chụp ảnh, cắm nến, líu ríu tranh cãi, hỗ trợ lẫn nhau, nhìn trông rất đáng yêu. Tống Hân Nghiên nhìn một hồi, không kìm được mà bật cười ra tiếng: “Xin lỗi nha, lại để các bạn nhỏ chờ mẹ rồi.” Tưởng Minh Trúc hào phóng phất tay: “Bọn con hiểu mẹ bận mà. Tha thứ cho mẹ đấy.” Tưởng Minh Triết cũng gật gật đầu nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Hân Nghiên. Người đã tới đông đủ, đồ ăn xa hoa tinh xảo cũng nhanh chóng lên bàn. Tưởng Minh Triết cầm một ngọn nến nhỏ đưa cho Tống Hân Nghiên: “Tiệc khánh công của dì, dì thắp nến đi.” Tống Hân Nghiên nhìn bàn ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, vừa ấm áp lại vừa thấy chua xót: “Hai đứa…” “Yên tâm đi, không phải bọn con xin người nhà tiền tổ chức khánh công cho mẹ đâu.” Tưởng Minh Triết đoán được Tống Hân Nghiên muốn nói gì, ngại ngùng cười giải thích: “Mấy hôm trước con tham gia thi thiết kế robot giải thiếu nhi, đạt được một ít tiền thưởng, vẫn luôn không biết nên tiêu cái gì. Vừa lúc gặp tiệc khánh công của dì nên dùng tiền thưởng tới tổ chức cho dì luôn. Bọn con đều cảm thấy rất có ý nghĩa.” Tưởng Minh Trúc lườm hai người một cái, không kiên nhẫn cướp nến nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Ăn một bữa cơm, châm cái cây nến thôi, hai người còn vô nghĩa nhiều như vậy có mệt không? Nhanh lên nào, con đang chờ ăn đây này.” Ngoài mặt cô nhóc cứ như hung dữ kiêu ngạo vô cùng, nhưng đôi mắt to tròn trong veo lại đang tràn đầy mong đợi, vẻ mặt như muốn nói ‘mau khen con đi’. Tống Hân Nghiên cảm động đỏ mắt, buồn cười nói: “Ôi trời, mẹ xin lỗi nha, để tiểu tiên nữ nhà mình chờ lâu rồi.” Bánh ngọt làm từ bơ và chocolate, tạo hình bàn trang điểm, bên trên bày đầy đồ trang điểm như son môi, phấn má, và cả đồ dưỡng da. Làm giống như đúc, rất hợp với ý nghĩa tồn tại của nó hôm nay. Tống Hân Nghiên châm nến, chắp tay thành hình chữ thập rồi cầu nguyện: “Hôm nay mẹ đã rất vui rồi, nhưng gặp hai đứa, cùng hai đứa ngồi đây lại càng vui hơn. Hôm nay chính là ngày vui nhất của mẹ trong năm nay! Cảm ơn hai bé cưng đã xuất hiện, cảm ơn hai con đến bên mẹ.” Cô cười ấm áp với hai con, một hơi thổi tắt ngọn nến: “Được rồi, ăn thôi.” Vừa mới nói xong, trên mặt chợt lạnh. Mùi thơm của bơ và chocolate đập thẳng vào mặt.