Chương
“Cút ra chỗ khác!”
Bạc Tuấn Phong khó chịu đẩy cô ta ra Mộ Ngọc My vội vàng nói: “Rốt cuộc ai mới là vợ của anh, em mới là vợ của anh, mới chính là người danh chính ngôn thuận làm bà Bạc! Anh trở về, không hề để ý đến em mà lại đi quan tâm đến một người không liên quan gì đến mình, anh nói xem em nên cảm thấy thế nào đây? Hai người họ là vợ chồng, họ ở phòng tân hôn. Điều đó có gì không đúng?”
Bạc Tuấn Phong phớt lờ cô ta, bước lên tầng.
Mộ Ngọc My nước mắt lưng tròng đuổi theo: “Tuấn Phong! Tuấn Phong, đừng làm như vậy mà!”
Cô ta túm chặt lấy tay áo anh, giọng nói run run: “Em mới là vợ anh!
Anh không thèm nhìn em một cái sao? Anh nhìn em một chút được không? Ông nội và em ở phòng khách lâu như vậy là để đợi anh về, chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm! Tại sao anh lại không thèm để ý đến em?
Rốt cuộc anh có đế em trong mắt không vậy?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên quay người lại, nắm lấy hàm dưới của cô ta, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ: “Không, có”
Mộ Ngọc My trợn tròn mắt kinh ngạc.
Bạc Ngạn Thiên tức giận chống gậy đứng lên nói: “Mày nói vậy có ý gì? Ngọc My nói có chỗ nào không đúng? Con bé mới là vợ của mày!
Ngay từ khi mày cưới con bé về, mày đã muốn con bé trở thành góa phụ phải không? Để xem người ngoài nhìn mày thế nào, mày đúng là một kẻ phụ bạc!”
Bạc Tuấn Phong quay người lại, nhìn Bạc Ngạn Thiên nói: “Từ trước tời nay điều tôi muốn chỉ có Vân Giai Kỳ”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Chuyện đã tới nước này rồi, Ngọc My đã gả cho mày rồi, con bé không phải là đồ vật mà mày muốn đến là đến muốn đi là đi, con bé là vợ của mày! Đã kết hôn rồi thì mày phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng!
“Người ngoài nghĩ gì là chuyện của họ, ông nghĩ thế nào là chuyện của ông, còn tôi làm như thế nào cũng không đến lượt ông dạy bảo!”
“Mày”
Bạc Ngạn Thiên tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng: “Bây giờ cô ta đã là vợ của Tiêu Dương rồi, cô ta là vợ của anh em mày, mày trước hết phải rõ điểm này! Mày cướp vợ của anh em là trái với đạo lí Là lẽ trời không thể dung thứt “Nếu như là lẽ trời không thể dung thứ, vậy cho dù là phải đạp trời xuống dưới chân tôi cũng không thương tiếc”
Bạc Ngạn Thiên sững sờ, không ngờ rằng Bạc Tuấn Phong lại nói ra những lời điên rồ như vậy.
Đạp trời xuống dưới chân ư? Đúng một giọng điệu ngông cường!
Mộ Ngọc My đầy tủi thân nói: “Tuấn Phong…
“Đừng nói nữa” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng ngắt lời Mộ Ngọc My cúi đầu, muốn khóc nhưng không có nước mắt, như thể nước mắt của cô ta đã bị rút cạn trong mấy ngày qua.
Bạc Tuấn Phong đi đến cửa phòng Bạc Tiêu Dương, nhìn thấy dấu vết còn sót lại trên cửa, mơ hồ có thể nhìn ra rằng đó là dấu băng dán do chữ “song hỷ” để lại.
Anh nhíu mày, nhớ lại những gì Mộ Ngọc My đã nói Người giúp việc nói nói, nhìn thấy cậu ta… cậu ta từ trong phòng đi ra, quần áo xộc xệch, lúc trong phòng có vẻ hai người họ rất mãnh liệt, chắc là bọn họ đã động phòng rồi!
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Anh mở cửa bước vào, nhưng chỉ có căn phòng lạnh lẽo.
Trong phòng làm việc không có ai.
Phòng khách không có ai Phòng ngủ không có ai Bạc Tuấn Phong đẩy cửa phòng tầm ra, bên trong cũng không có ai.
Bạc Tuấn Phong bước ra ngoài, nhìn thấy người giúp việc đang đứng lúng túng, liền hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Cô Giai Kỳ ấy ạ?”