Chương
Đôi mất cô tiếc nuối nhìn thoáng qua một bàn Ma Lạt Thang vẫn còn chưa ăn xong, lại cảm nhận được ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng khiến da đầu cô tê dại, mặc cho Bạc Tuấn Phong lôi đi.
Bọn họ vừa rời khỏi cửa hàng ăn vặt không lâu thì đột nhiên trên trời tí tách đổ mưa.
“Trời mưa…
Vân Giai Kỳ kéo Bạc Tuấn Phong đến dưới một tán cây, lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm.
“Chú ơi, chú rất nổi tiếng sao?”
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu hỏi: “Vì sao bọn họ vừa nghe thấy tên của chú đều khiếp sợ như vậy?”
Bạc Tuấn Phong không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chảm vào tán cây, một con chó nhỏ lạnh run nhìn lại Vân Giai Kỳ nhìn theo tầm mắt của anh liền thấy một con chó nhỏ đáng thương.
Thoạt nhìn con chó nhỏ này mới sinh không bao lâu, vẫn là một con cún con, cuộn người ở trong thùng, lạnh tới mức cả người run rấy.
Mưa tạt vào thùng xối ướt cả bộ lông của nó.
Vân Giai Kỳ ‘z’ một tiếng, kinh ngạc chạy qua rồi ngồi xổm xuống, con chó nhỏ kia thấy ánh sáng bị che lại liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô liền thè lưỡi ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chẩm vào cô. Con chó nhỏ dùng chân đá một cú, hai móng vuốt nhỏ liền bám vào cạnh thùng, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy không ngừng.
“Thật đáng yêu..”
Tim Vân Giai Kỳ tan chảy mềm nhữn rồi.
“Hình như là bị người khác vứt bỏ ở trong này.”
Vân Giai Kỳ nhìn quanh bốn phía, ngay cả một con chó sữa bị vứt bỏ ở trong này cũng không có người tới hỏi thắm Người đi ngang qua chỉ dừng chân lại một chút rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Con chó nhỏ thấy Vân Giai Kỳ thực sự đến gần rồi, vì vậy mà ánh mắt toát ra hy vọng có được một gia đình.
“Thật đáng thương mà… hình như không ai cần rồi”
Bạc Tuấn Phong thấy cô ngồi xổm xuống bên cạnh cái thùng không chịu đi nên cũng đi qua, ngồi xổm xuống.
Con chó nhỏ lè lưỡi ra thở, một hồi nhìn Bạc Tuấn Phong, một hồi lại nhìn Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ vươn tay muốn sờ sờ nó, con chó nhỏ lập tức kích động kiễng chân lên muốn liếm tay cô.
Vân Giai Kỳ nhìn con chó nhỏ đáng thương kia, lòng cô mãnh liệt dao.
động, “Tôi có thể… đem nó về nhà không?”
“Em thích nó?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ừm! Nó thật đáng thương, nếu như bị vứt bỏ ở đây, không có nhà để về, nó có bị chết đói hay không.”
Bạc Tuấn Phong nhìn sườn mặt ôn nhu của cô, cong môi: “Nếu em thích thì mang về nhà đi”
“Thật sao?” Gương mặt Vân Giai Kỳ vui vẻ: “Cảm ơn chú!”
Đột nhiên Bạc Ngạn Thiên nhận được một cuộc gọi.
“Ông cụ Bạc, có phóng viên chụp được cậu chủ và cô Vân đang chơi ở chợ đêm, muốn đăng tin lên, ông có muốn dìm tin này xuống hay không?”
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nhíu mày: “Cậu nói xem? Mua ảnh chụp lại”
Ai biết những phóng viên đó đăng ảnh chụp lên thì sẽ đưa tin như thế nào chứ.
“Vâng”
Bạc Ngạn Thiên ra khỏi thư phòng, hỏi người hầu: “Tuấn Phong đâu?
Đã trở về chưa?”