CHƯƠNG : THU THU MUỐN UỐN TÓC
“Con không có.” Cố Đinh Cẩn ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Con là người cầm không được, bỏ không xong sao?”
Anh ta ở trong lòng nói với chính mình: Không thích Cao Thanh Thu.
Không thích chút nào!
Mấy ngày nay Cố Đinh Cẩn luôn tẩy não mình.
Tuy nhiên, càng như vậy, cô càng xuất hiện rõ ràng trong đầu anh ta.
Hoa Châu Du cười kiêu ngạo: “Mẹ cũng hi vọng, con trai mẹ là người cầm lên được bỏ xuống được! Chỉ như vậy, sau này mới có nhiều cô gái thích con.”
“…” Lời của mẹ khiến Cố Đinh Cẩn cảm thấy trào phúng, anh ta trước giờ chưa từng quan tâm người khác có thích anh ta không, anh ta chỉ để ý người thích anh ta có phải Cao Thanh Thu không.
Anh ta nhìn Hoa Châu Du, hỏi: “Trước khi mẹ kết hôn, từng có người mình thích sao?”
Câu hỏi của con trai khiến Hoa Châu Du bật cười: “Có chứ! Vốn từng có một người bạn đại học, sau này cả nhà họ di dân, mẹ không đi với ông ta, liền ở lại, sau đó gả cho ba con.”
“Vậy làm sao mẹ quên được ông ta?” Cố Đinh Cẩn rất hiếm khi nói những chuyện này với mẹ, nghe nói mẹ trước đây cũng có người mình thích, anh ta cực kỳ kinh ngạc.
Hoa Châu Du nhớ tới trước đây, ánh mắt rất ấm áp: “Ba con rất tốt với mẹ, mẹ liền quên! Sau này con gặp được người đối xử thật tốt với con, con cũng sẽ quên.”
Ma pháp thời gian, sẽ chữa lành rất nhiều vết thương bản thân cho rằng vĩnh viễn cũng không thể khép lại.
Cố Đinh Cẩn nghe mẹ nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta có thể quên Cao Thanh Thu sao?
Hoa viên Giang Phủ, Cao Thanh Thu tắm cho Bóng Đèn Nhỏ xong, ôm thằng bé lên giường: “Ông xã à, tụi em tắm xong rồi.”
Cô nói với Hoa Ngọc Thành đang nằm trên giường.
Bóng Đèn Nhỏ nghe vậy, cũng nói theo: “ông xã à.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn hai bảo bối nhà mình, nói với Cao Thanh Thu: “Tóc ướt.”
“Anh ôm Dương Dương, em đi sấy khô.”
Cao Thanh Thu nhét con trai vào lòng Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành ôm Dương Dương, cầm khăn lông lau tóc và thân thể cho thằng bé.
Hoa Ngọc Thành nhìn Bóng Đèn Nhỏ trắng trẻo mềm mại như quả trứng gà luộc, hỏi: “Có phiền không?”
Nếu không có thằng nhóc này, anh sẽ có thể đi giúp Cao Thanh Thu sấy tóc rồi.
Từ lúc có Bóng Đèn Nhỏ này, Hoa Ngọc Thành cảm thấy thế giới của mình thoáng chốc trở nên chật hẹp.
Càng thích Cao Thanh Thu, anh càng cảm thấy thế giới của mình không chứa nổi bất kỳ người nào khác, bao gồm cả con trai họ.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Hoa Ngọc Thành, hùng hồn nói: “Không phiền.”
Cậu mới không phiền đâu!
Ba phiền nhất!
“Phiền chết.” Hoa Ngọc Thành ghét bỏ nhìn con trai.
“Không phiền.” Bóng Đèn Nhỏ cố chấp nói.
Mặc dù cậu nhỏ, nhưng cũng nghe hiểu Hoa Ngọc Thành đang ghét bỏ mình.
Cao Thanh Thu sấy tóc xong, quay lại cạnh Hoa Ngọc Thành, mái tóc dài buông xõa, cô vuốt tóc, nói: “Nói, em đi đổi tóc xoăn thế nào?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Anh cảm thấy bây giờ thế này rất tốt.”
Trong mắt anh, cứ cảm thấy tóc xoăn rất yêu tinh, anh vẫn quen nhìn dáng vẻ hiện tại của cô hơn.
“Nhưng em thật sự muốn thử tóc xoăn!” Cao Thanh Thu nói: “Anh không cảm thấy tóc xoăn thời trang hơn sao?”
“Xấu.”
“…” Cao Thanh Thu cười: “Vậy ngày mai em đi cắt cho xấu.”
Chuyện anh càng không muốn cô làm, Cao Thanh Thu càng muốn làm, chỉ là, cô không có lá gan này mà thôi.
Hơn nữa, nghe Hoa Ngọc Thành nói xấu, cô rất sợ anh sẽ không thích.
Hoa Ngọc Thành vươn tay, ôm Cao Thanh Thu: “Đi cắt thử xem.”
“Thế nào, nếu em cắt, thì không cần em nữa?” Cao Thanh Thu cười hỏi.
“…” Hoa Ngọc Thành nhíu mày, nhìn Cao Thanh Thu, không cần cô? “Em nghĩ hay lắm!”
Cả đời này, cô cũng đừng mong rời khỏi anh.