Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

chương 24: chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không! Không! Chú! Dượng con đâu rồi? Dượng con đâu rồi hả chú? Dượng con đâu? Dượng con đâu? Cô Tâm nữa, cô Tâm nữa…

- Cháu bé, nguy hiểm lắm. Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Chú sẽ có cách cứu dượng con và cô Tâm mà, ngoan nào ngoan nào!

- Chú dối con, chú dối con. Cho con vào! Dượng con đang trong đó, dượng đang trong đó mà. Dượng say rượu không ra được đâu, để con vào gọi dượng. Để con vào.

Có ai đó lôi mạnh nó ra.

- A, bà, bà ơi! Bà bảo họ cho con vào đi, bà bảo họ cho con vào đi bà. Nó lạy lay bà nội với khuôn mặt ướt đầm- bà bảo họ cho con vào đi! Đi mà bà! Con phải vào.

- đâu? Bà ta điềm tĩnh hỏi.

- Mẹ… mẹ…

- Tao hỏi đâu? Bà ta quát lớn.

- Mẹ… mẹ con… hức… Con bé nấc lên mấy tiếng rồi ngất đi. Bên tai nó chỉ còn lờ mờ âm thanh của đội cứu hỏa.

Tỉnh lại giữa bệnh viện. Con bé tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bà nội và gia đình ngoại quốc kia.

- Mẹ cháu có căn dặn là sau này cháu nó sẽ về ở với ba và…

- Sao? Về ở với ba ư? Nó tưởng ba nó còn sống mà ở với nó sao? Giọng khinh khỉnh của bà nội con bé cất lên.

- Bà… bà nói thế là sao ạ?

- Ba nó, và cả thằng anh trai ngu ngốc của nó, đang trên đường về đây đón mẹ con nó thì gặp tai nạn và… Bà òa khóc.

Con bé bật dậy nhìn bà ngờ vực.

- Bà! Bà! Ba và anh con sao rồi ạ? Sao lại tai… tai nạn? Cố ngăn dòng nước mắt, nó hỏi bà.

- Mày còn hỏi à? Ba con nó vì mày mà gặp tai nạn… chết… chết cả rồi. Mày vui lòng chưa? Tao đã nói mày là khắc tinh của cái nhà này mà. Giờ thì mày thấy đấy, cả nhà bị mày hại chết rồi. Mày vui chưa? Cả , cả dượng mày cũng bị mày hại. Vừa ý mày chưa? Tao đã bảo mày chỉ mang lại chết chóc cho cái nhà này mà ba không nghe, thằng cháu ngu ngốc thì tiếng em Bun, tiếng em Bun. Giờ thì chết rồi. Chết cả rồi, còn tao nữa mày có muốn tao chết luôn ày vui ko?

Bà nó sụp xuống, khóc. Con bé ngồi lặng lúc. Rồi nó cười, cười, cười như con điên.

- Không! Không! Bà lừa con, bà lừa con.

Cháp

Bà ta ko quan tâm đến những gì con nhỏ đang cố kìm nén, giơ tay tát mạnh vào mặt nó. Đau rát.

- Tao cũng muốn lừa mày lắm nhưng đó là sự thật. Mày hiểu không? Hiểu không?

- Không! Không phải! Bà lừa con, lừa con mà.

Con bé lao xuống đất. Ngã. Nó cố lết ra đến cửa.

- Đứng lên nào, đứng lên nào con gái. Mẹ anh em hồi nãy đỡ nó dậy.

- Không! Buông ra! Buông ra. Tại bọn họ mà mẹ con chết. Tại bọn họ. Nó ném ánh mắt giận dữ về phía thằng con trai.

- Mày đừng giảo biện nữa. chết là vì mày, vì đứa con khắc tinh như mày – Bà nội nghiến từng chữ – Mày cút đi! Tao không có đứa cháu như mày.

- Bà bình tĩnh lại đi. Giờ con bé cần bà nhất. Tôi biết bà rất đau khổ nhưng xin bà hãy bình tĩnh lại. Cháu nó biết đi đâu nếu bà đuổi nso bây giờ? Người đàn ông ngoại quốc lên tiếng.

- Ông ko có quyền chen ngang việc tôi dạy dỗ nó. Mẹ nó tôi sẽ đưa về an táng cùng ba và anh nó. Còn nó, tôi ko có trách nhiệm gì với nó cả. Nó sẽ được lớn lên với những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi – Bà nó nhếch mép trước khi bỏ lại con bé vừa tròn tuổi đang lả đi trên tay gia đình ngoại quốc xa lạ.

- Bà! Bà cho cháu về tang lễ ba mẹ và anh rồi sau đó cháu sẽ vào trại trẻ theo ý bà mà. Con bé van nài bà nội.

- Im đi! Mày mà đến tang lễ thì linh hồn các con tao không yên nghỉ được. Nếu mày thương ba mẹ và anh mày thì cố gắng mà sống tốt ở trại trẻ mồ côi đi.

- Bà nội! Con muốn nhìn mặt họ lần cuối mà.

- Tao không có nhiều thời gian ày. Với lại, tao cũng không phải bà mày nữa. Nói rồi bà ấn nó ngã dúi dụi ngay của xe.

Đêm hôm đó, có con bé đứng khóc trước cổng trại trẻ mồ côi, và luôn miệng: “Bà ơi! Bà ơi!”

Năm tuổi.

- Ba! Ba nói sao? Mẹ bị ung thư giai đoạn cuối? Ba đứa con hỏi dồn nhưng ba chúng ko nói gì, chỉ quay mặt đi cố lau giọt nước mắt.

“Mẹ đừng bỏ Gin được ko? Mẹ đừng bỏ Gin nhé! – Nó nắm tay bà Jenny thật chặt – Con xin mẹ đấy.”

“Ginny ngoan! Mẹ không bao giờ bỏ rơi Ginny đâu.”

“Mẹ hứa nhé!”

Nhưng… lời hứa đó… thật mong manh.

_ _ _ _ _

- Alo! Cô Ginny ạ? Cậu Billy vừa đụng độ băng nhóm xã hội đen, bị thương nặng. Chúng tôi đã đưa cậu chủ vào bệnh viện. Cô và cậu Jimmy…

- Bệnh viện nào? Bệnh viện nào?

- …

_ _ _ _ _

- Bác sĩ nói sao? Billy sẽ mất trí nhớ?

- Vâng! Cú va đập quá mạnh. Vì vậy…

Nó và anh Jimmy không nói gì thêm, lặng lẽ ra về.

Nửa tháng sau…

- Cậu Jimmy… – Điện thoại gọi đến từ đám vệ sĩ bảo vệ phòng bệnh của Billy.

- Có chuyện gì? Anh Bill tỉnh lại rồi sao?

- Dạ không! Cậu Billy… mất tích rồi.

Nó và Jimmy vội chạy ngay đến bệnh viện.

- Sao lại thế này? Jimmy quát lớn.

- Chúng tôi bị trúng thuốc mê. Đám vệ sĩ lí nhí.

- Ăn hại.

_ _ _ _ _

- Alo!

- Ginny! Vào bệnh viện đi em. Mẹ…

- Jimmy! Mẹ làm sao?

- Về ngay đi em.

Bệnh viện.

- Anh gọi cho ba đi!

- Ba không bắt máy. Em gọi lại thử xem.

- Ừm. Để em gọi.

- Alo! Đầu dây bên kia có tín hiệu. Là giọng nữ.

- Ơ… đây là máy ngài John mà.

- Hừm! Anh John đang ngủ. Mà thôi… “Anh yêu! Anh có điện thoại này! Chắc là vợ anh gọi đấy”- “Dập máy đi”. Tiếng ba nó quát lớn.

Con bé buông điện thoại xuống sững sờ.

- Anh à! Ba không nghe máy đâu.

- Sao? Jim tròn mắt ngạc nhiên.

- Một người phụ nữ nghe máy… Ba đang ngủ.

Trong phòng, bác sĩ đang cấp cứu ẹ. Tiếng tít tít vang lên… chói tai… đau xót. Bên ngoài, ông bà Geogre đang ôm lấy đứa cháu bé bỏng mà khóc.

Tang lễ mẹ.

Tất cả ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Billy.

- An

h Bill… Con bé định lao tới chỗ anh trai. Nhưng…

- Biến ra chỗ khác. Tao không phải anh trai mày.

Sững. Jimmy bất chợt ôm lấy nó đầy cảnh giác. Billy nói tiếp.

- Tôi về để dự lễ tang mẹ và muốn biết tình hình công ti trong mấy tháng vừa qua.

Thay đổi. Billy thay đổi quá nhanh. À, không phải Billy. Đằng sau Billy là James Frank – bạn thân ba mẹ. Nhờ có người bạn thân ấy tráo thuốc của mẹ mà mẹ đau đớn đến mức phải từ bỏ cõi đời này. Nhờ người bạn thân ấy mà Billy bị băng xã hội đen đánh đến mức này, và cũng nhờ người bạn thân ấy thay đổi kịch bản mà Billy giờ đây đã có kí ức mới – kí ức mà đứa em gái Ginny bé bỏng lại thuê nguời giết anh… và hại chết mẹ. Kí ức đó… còn không có những hình ảnh êm ấm của gia đình Wilson.

- Mày là con giết người. Tao sẽ không ba giờ tha thứ ày. Mày hại tao… tao không muốn nhắc đến. Nhưng còn mẹ? Mẹ đẽ thương yêu mày như thế. Vậy mà mày…

Lời nói của Billy ngày nào vẫn luôn ở trong tâm trí nó.

Cháp

Viết Quân chỉ nắm thật chặt tay con bé. Hắn không biết làm gì hơn trước vẻ mặt đau khổ của nó. Nó cứ luôn miệng:

“Dượng ơi! Tha cho con! Con sẽ ngoan mà! Đừng đánh con nữa! Con sẽ ngoan mà!”

“Mẹ! Đừng bỏ con.”

“Ba ơi! Anh Bon ơi! Chờ Bun với!”

“Billy! Wake up! Wake up, please!” (“Bill! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Em xin anh đấy!”

“Mama, don’t die! Don’t leave me!” (“Mẹ! Mẹ đừng chết! Mẹ đừng bỏ con!”)

“Jim, help me! Jim! It’s cold! Jim! Cold! Cold!” (“Jim, cứu em với! Jim! Trời lạnh quá! Jim! Lạnh! Lạnh!”)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio