CHƯƠNG
Cô ta thực sự sợ hãi Tống Vy sẽ âm thầm giết cô ta.
Với khả năng của họ, họ chắc chắn làm được điều đó, mà còn có thể xử lí thi thể của cô ta một cách sạch sẽ, khiến người ta không thể điều tra ra.
Nghe những lời của Hàn Thư, Hạ Bảo Châu đã trêu chọc: “Cô cho rằng chúng tôi sẽ làm gì cô? Giết cô? Hay là làm cô tàn phế? A, tất cả đều không phải, cô cũng nói giờ là xã hội pháp trị còn gì, chúng tôi cũng không phải tội phạm truy nã, đương nhiên không làm những chuyện này với cô đâu.”
“Thật sao?” Hàn Thư ngạc nhiên.
Tống Vy gật đầu: “Đúng, chúng tôi thực sự sẽ không giết cô, cũng không khiến cô tàn phế. Những chuyện cô làm cũng không đến nỗi phải đền mạng. Chúng tôi sẽ đưa cô đến Cục cảnh sát với tội cố ý đe doạ.”
“Các người muốn tôi ngồi tù?” Giọng Hàn Thư đột nhiên ré lên.
Hạ Bảo Châu liếc cô ta: “Việc cô gửi những thứ đó vốn đã phạm pháp rồi, không đáng ngồi tù à? Cô không muốn ngồi tù cũng được, đánh gãy hai chân cô được không.”
Cả người Hàn Thư run cầm cập, nhìn vào đôi mắt của bọn Tống Vy giống như nhìn thấy ma vậy.
Đánh gãy hai chân của cô ta!
Lời nói đáng sợ như vậy mà họ có thể nói như thể không có gì, cho thấy những người này là một nhóm động vật máu lạnh.
Thấy Hàn Thư bị doạ sợ, Hạ Bảo Châu nhếch khóe miệng: “Vì vậy cô muốn dùng đôi chân của mình để đổi lấy tự do, hay là….”
“Tôi đi tù, tôi vào tù!” Không chờ Hạ Bảo Châu nói hết câu, Hàn Thư nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Hạ Bảo Châu mỉm cười: “Vậy mới đúng chứ, ngồi tù tốt hơn so với liệt nửa người chứ.”
Hàn Thư không trả lời, cô ta hận muốn chết.
Đúng, ngồi tù tốt hơn tàn phế, nhưng cô ta không muốn vào tù.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể không ngồi tù.
Nếu cô ta sớm biết cô ta sẽ rơi vào bước đường này, cô ta không nên oán trách Tống Vy.
Nhưng bây giờ hối hận đã quá muộn, cô ta chỉ có thể âm thầm chấp nhận tình hình hiện tại của mình.
“Được rồi Trình Hiệp, mang cô ta đến Cục cảnh sát” Đường Hạo Tuấn kéo bàn tay Tống Vy đứng lên, xoa lông mày dặn dò.
Trình Hiệp trả lời: “Vâng, tôi hiểu.”
“Tôi cũng đi” Hạ Bảo Châu lập tức nói: “Dù sao đi nữa, tôi và cô ta cũng là bạn cùng lớp, coi như đi tiễn cô ta.”
“Vậy cậu đi đi” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, Hạ Bảo Châu và Trình Hiệp, cùng với Hàn Thư rời hội quán.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi đến gian phòng của hội quán, chuẩn bị cùng ăn sáng với hai đứa trẻ, sau khi ăn sáng xong, họ trở về biệt thự.
Rốt cuộc, bây giờ Hàn Thư đã bị bắt rồi, họ cũng không cần phải lo lắng lại có ai gửi mấy thứ buồn nôn đến nữa.
Trên đường trở về phòng, Tống Vy không nhịn được cảm khái: “Chúng ta luôn cho rằng Lâm Giai Nhi làm chuyện này, nhưng không ngờ lại là Hàn Thư.”
“Anh cũng không ngờ mình lại đoán sai.” Đường Hạo Tuấn cũng nói.
Tống Vy nhếch khóe miệng cười khổ: “Đó cũng do sơ suất của em. Em vẫn nghĩ kẻ thù chỉ có Lâm Giai Nhi và Tống Huyền. Bây giờ Tống Huyền bị chúng ta nhốt vào bệnh viện tâm thần không ra ngoài được nữa, nên em theo tiềm thức cho rằng tất cả là do Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh làm mà không chú ý đến Hàn Thư. Cũng trách em trước giờ đều không quan tâm tới Hàn Thư, nên mới sơ xuất.”