CHƯƠNG
Dù đã làm vậy nhiều lần rồi, nhưng lúc này Tống Vy vẫn thấy hơi xấu hổ khi bị anh nhìn như thế, đỏ mặt mà kéo chăn lên che mặt.
“Nhìn gì mà nhìn?” Tống Vy lườm anh.
Đường Hạo Tuấn nhặt áo choàng tắm trên đất mặc vào: “Anh bế em vào phòng tắm nhé.”
“Để em tự đi.” Tống Vy xoa huyệt thái dương, nói.
Đường Hạo Tuấn giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp vén chăn ra, bế cô lên.
Tống Vy trợn to mắt: “Anh…”
“Đừng giãy nữa, em muốn đến chiều mới đi ăn à?” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa vỗ vào mông cô một cái.
Tống Vy cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể người đàn ông, lẩm bẩm với anh: “Sao anh lại…”
“Lại làm sao?” Người đàn ông cụp mắt xuống, cười như không cười nhìn cô.
Tống Vy đỏ mặt, mắt tránh né anh: “Không có gì, nhanh lên đi.”
Người đàn ông cười nhẹ, bước nhanh vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm, sau đó xả nước vào.
Xả nước xong, Đường Hạo Tuấn cũng cởi áo choàng tắm ra bước vào.
Cũng may bồn tắm lớn, đủ rộng để chứa được hai người. Tống Vy cũng không đuổi anh ra, để anh ôm cô vào trong vòng tay rồi tắm.
Khoảng nửa giờ sau, nước đã lạnh dần thì hai người mới bước ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm rồi sấy khô tóc, sau đó mới thay quần áo ra khỏi phòng.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy đến phòng ăn của khách sạn. Vừa mới đi vào, Giang Hạ đã vẫy tay với hai người: “Vy Vy, tổng giám đốc Đường, ở đây!”
Tống Vy thấy cô ấy, cũng mỉm cười vẫy lại: “Ông xã, sang chỗ Giang Hạ đi.”
Đường Hạo Tuấn đứng yên, lại còn lạnh lùng nhìn Giang Hạ ở đằng kia.
Giang Hạ rùng mình, nụ cười cứng lại, không hiểu tại sao Đường Hạo Tuấn lại nhìn cô ấy như vậy, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hoang mang.
Tống Vy cũng cảm thấy người đàn ông không thích Giang Hạ lắm, nghĩ một chút thì cũng hiểu là chuyện gì, vừa cười vừa lắc đầu: “Chẳng lẽ anh vẫn còn ghen với Giang Hạ đấy à?”
“Không hề.” Đường Hạo Tuấn nhìn ra chỗ khác.
Tống Vy cũng chẳng tin, buồn cười không thôi: “Vậy được rồi, chúng ta đi chỗ khác ăn nhé, không ăn cùng với Giang Hạ nữa.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Nói xong, anh đi trước tìm chỗ.
Tống Vy không vội đi cùng mà chỉ chỉ vào Đường Hạo Tuấn, ý bảo Giang Hạ bọn họ đến chỗ khác ngồi, sau đó mới đi theo Đường Hạo Tuấn.
Giang Hạ gãi đầu, không hiểu tại sao họ lại không ngồi chung với cô ấy, lại còn phải đi chỗ khác làm gì.
Lúc này, Trần Châu Ánh bưng một cốc sữa bò đến cạnh, vỗ vai cô ấy: “Làm gì đấy?”
“Tớ vừa thấy vợ chồng Vy Vy.” Giang Hạ nói.
Trần Châu Ánh nhìn theo ánh mắt cô ấy: “Sau đó thì sao, hai người đó đâu rồi?”