Nó tìm kiếm xung quanh đó, tìm một hồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Tâm nó bất giác bất an không ngừng, tim cũng đập nhanh hơn hẳn. Nó cố gắng tìm được bóng dáng của hắn nhưng dường như là vô vọng.
Chạy đến một quãng đường thấy được hình bóng của hắn mà nó tìm nãy giờ, nó vui vẻ định chạy đến thì nhìn thấy có một chiếc xe tải chạy đến về phía hắn, nhìn người lái xe mặt đang đỏ lên, có lẽ là đã uống rượu! Nguy rồi! Nó sợ hãi nhìn chiếc xe đang lao đến chỗ nhanh chóng, cố gắng gọi hắn. Nhưng dường như hắn không có nghe được, tim nó bất chợt đau đớn không ngừng, chân nó nhanh hơn lí trí, chạy đến đẩy hắn ra...
Một vũng máu đỏ tươi chảy lan tràn ra đất. Có một cô gái nằm trên vũng máu đáng sợ đó. Nhiều người nhanh chóng tiến lại gần nhìn.
Còn hắn? Hắn ngồi dậy, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì thấy có rất nhiều người bu quanh một chỗ cách hắn một khoảng. Nhìn gần đó có một chiếc xe tải, đầu óc hắn vận động và đã hiểu rõ. Hắn nhớ lại ban nãy có một lực đẩy rất mạnh từ phía sau. Tim hắn không kiềm được mà đập nhanh hơn, rất bất an.
Ban nãy, hắn luôn suy nghĩ về câu hỏi đó của nó. Suy nghĩ chú tâm quá nên không biết mình đã đi đâu. Lẽ nào...?
Hắn sợ hãi từ bên ngoài đám đông, chen lấn vào. Nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia, tim hắn đau đớn âm ỉ. Cô gái kia lại chính là nó - Mạc Tử Băng!
Nhìn thấy vũng máu tươi đó mà hắn thấy xung quanh mình như tối sầm đi. Hắn như nhìn được cảnh tượng trước đây, cứ như ký ức được tua lại một lần nữa. Hắn nhìn thấy được hình ảnh mà hắn gặp nó lần đầu, nhìn thấy nó đánh nhau, giết người, rồi yêu trước vẻ đẹp của nó. Rồi hiếu kì về quá khứ của nó, rồi còn rất nhiều ký ức khác được tái hiện lại trong mắt hắn. Đến khi hắn nhìn thấy được mảnh ký ức cuối cùng, hốc mắt hắn chẳng kiềm được mà ươn ướt. Hắn nhớ rồi, hắn nhớ đến lúc đó đã đỡ giùm nó một gậy đánh, rồi hắn bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại thì nhìn thấy nó tiều tụy đi hẳn, rồi hắn lại bất tỉnh, cho đến năm sau mới tỉnh dậy.
Kết hợp với ký ức ở hiện tại này hắn đã hiểu tất cả, hiểu được cô gái mà hắn yêu đã đau đớn vì hắn đến mức nào. Hiểu được hắn tệ đến mức nào, hiểu được hắn thật tồi. Hiểu được hắn thật nhẫn tâm, nghĩ đến lúc trước hắn nhìn nó bằng ánh mắt xa lạ tim hắn nhói đau không ngừng. Ban nãy, nó còn phải hỏi hắn quan hệ giữa hắn và nó mà hắn lại chẳng thể nào trả lời được! Hắn thật tệ! Hắn đã làm gì thế này?
Đôi chân nặng trĩu đi đến chỗ nó, ngồi xuống, đỡ lấy rồi ôm nó vào lòng. Hắn sợ hãi ra mặt, ánh mắt hoang mang rối loạn. Hắn đánh nhẹ má nó, luôn miệng nói
- Tử Băng, Tử Băng!
Giọng nói của hắn chứa đầy sự hoang mang, sự sợ sệt. Hắn cảm nhận rõ được, khuôn mặt nó đang dần trở nên xanh xao vì mất máu. Đôi mắt nhắm chặt lại kia nhìn tưởng như yên bình lắm nhưng lại khiến hắn đau khổ.
Nhờ có người gọi cấp cứu nên nó đã được đưa vào bệnh viện.
Khi đưa nó vào phòng cấp cứu, hắn rất muốn vào nhưng y tá lại nhất quyết ngăn cản nên hắn đành ngồi ở ngoài chờ. Hắn bỗng nhớ gì đó rồi nhanh chóng gọi điện, gọi cho những người kia biết, hiện tại hắn không biết nên làm gì nữa cả. Khi cậu và cô nhận được cuộc điện thoại của hắn là đang ở bên Mĩ bận công việc. Nhưng khi nghe đến em gái của họ đang được cấp cứu vì bị xe tông thì cả người bàng hoàng như chẳng thể tin vào điều mà mình nghe được. Cảm giác của họ hiện tại cũng như năm về trước, khi nghe đến hắn bị nhập viện họ đã lo sợ đến nhường nào vậy mà năm sau họ lại tiếp tục được nghe câu nói này nữa nhưng chỉ là khác người thôi. Họ gạt bỏ mọi công việc, mua vé máy bay, bay trở về nước nhanh nhất có thể.
Còn nhỏ, lát sau cũng nghe được cuộc điện thoại mà hắn gọi đến. Nghe đến nội dung mà hắn đang nói đến thì nhỏ ngạc đến tột độ, sau đó là vẻ mặt sợ hãi. Người bạn đã quen biết nhau từ hồi quấn tã này của nhỏ, không biết đã ngây thơ và đáng yêu đến nhường nào. Vậy mà khi lớn lên, nó đã bị tình cảm làm biến mất đi vẻ ngây thơ hồi bé mà thay vào đó chính là sự lạnh lùng, khó gần gũi. Khó lắm nó mới tìm được tình yêu mới, tình yêu thật lòng của đôi bên, vậy mà giờ lại đau khổ thế kia, hiện tại còn đang nhập viện?
Nhỏ mất bình tĩnh gọi điện cho anh rồi mình tìm bệnh viện đó mà đến. Anh sau khi nghe được nhỏ nói như vậy, cũng ngạc nhiên không thôi, cứ ngỡ là chẳng bao lâu nữa người đó sẽ hạnh phúc, không ngờ lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Anh cũng nhanh chóng sắp xếp tất cả công việc nhanh nhất rồi cũng đi đến bệnh viện.
Không bao lâu sau thì nhỏ và anh đã có mặt tại trước phòng cấp cứu, nhỏ gấp gáp hỏi
- Băng sao rồi? Vì sao nó lại bị tai nạn chứ?
- Cô ấy đẩy tôi ra _ Hắn trả lời trong vô thức
Chỉ một câu như thế thôi, cũng đủ làm cho nhỏ hiểu rõ mọi sự việc. Nhỏ tức giận nắm cổ áo của hắn, nói
- Lâm Thiên Tài! Băng mà có chuyện gì thì anh cũng không có yên đâu! _ Nhỏ như mất kiểm soát, không thể nào điều khiển được hành động của mình
- Thanh Thanh! Đừng làm vậy _ Anh khuyên can
Nhỏ dần bình tĩnh, buông cổ áo của hắn ra. Nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp của nhỏ chảy ra, nhỏ đang khóc vì số phận của bạn thân mình. Cảm thấy thật đáng thương vì nó.
Ba người im lặng ngồi ở hàng ghế, trong lòng họ đều thấp thỏm không yên...
Đã tiếng trôi qua, vẫn chưa có tiến triển gì cả. Bỗng có một cô y tá chạy ra từ phòng cấp cứu, hắn nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cô gái đó, hỏi
- Cô ấy sao rồi?
Cô y tá bần thần trước vẻ đẹp của hắn mà không nghe đến câu hỏi, hắn càng thêm gấp gáp, nắm chặt cánh tay cô khiến cô gái đau mà trở về hiện thực.
- Cô ấy bởi vì bị va chạm quá mạnh dẫn đến mất máu quá nhiều, mà máu của cô ấy lại là máu hiếm nên chúng tôi đang đi tìm. Nếu không chỉ sợ bệnh nhân... _ Nửa câu sau cô y tá không dám nói khi nhìn thấy ánh mắt như hằn lên sự điên cuồng giận dữ kia
- Dẫn tôi đi xét nghiệm _ Hắn nói
- Được
Hai người nhanh chóng rời đi, một một lát sau thì hắn quay lại. Thật may là hắn và nó có cùng nhóm máu, thật may mắn...
Ca phẫu thuật vẫn tiếp tục diễn ra. Một tiếng đồng hồ sau, cô và cậu đã đến bệnh viện. Khi hai người biết được tình hình của nó thì cũng lo lắng không ngừng, nghe đến lý do nó bị như vậy là do em trai mình thì cậu giận dữ nói
- Lâm Thiên Tài! Em đang làm gì vậy hả? Vì sao chỉ là một câu trả lời em cũng chẳng trả lời được? Còn có thể chần chừ đến như vậy? Suy nghĩ thất thần đến như thế? Rồi em gái anh phải vào đây cấp cứu? Vì sao em đối xử với nó tàn nhẫn như vậy? _ Cậu điên cuồng nói, ánh mắt ánh lên sự giận dữ khó nguôi ngoai
- Anh đừng làm vậy, cũng đâu phải lỗi của nó. Nó bị quên đi ký ức mà! _ Cô nhanh chóng ngăn cậu lại
Cậu cũng dần bình tĩnh hơn, rồi lại tiếp tục lo lắng. Hốc mắt cậu không kiềm được mà rơi nước mắt, là đàn ông mà rơi nước mắt thì rất yếu đuối nhưng hiện tại đối mặt với chuyện em gái tuy không phải ruột thịt của mình nhưng bị tai nạn như vậy, rồi cộng thêm những chuyện trước kia, thử hỏi không ai mà không đau lòng?
Hắn cũng chẳng kém gì, dù bị la mắng như vậy nhưng tâm hắn dường như chỉ quan tâm đến nó, chỉ biết rằng hắn thật tệ. Cũng như cậu, hắn cũng khóc, khóc vì nó, khóc vì những gì mà nó phải chịu đựng.
Còn cô? Có lẽ cô đã khóc lâu rồi, em gái cô lại bị tai nạn như vậy, người làm chị như cô thì làm sao mà không buồn, không thương xót cho em mình chứ?
Bầu không khí chìm vào sự bi thương đến đáng sợ...
Cuối cùng, cũng phẩu thuật xong. Khi bác sĩ ra, hắn là người đầu tiên nhanh như chớp hỏi
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng do bị va chạm mạnh nên không thể phán đoán được thời gian bệnh nhân tỉnh dậy. Chuyện đó còn do ý chí của cô ấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức _ Nói xong bác sĩ rời đi
Nghe được nó không sao nữa, họ thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghĩ đến nó không biết khi nào mới tỉnh thì họ lại rơi vào sự im lặng. Sóng gió này rồi lại đến sóng gió khác, biết bao giờ họ mới hạnh phúc bên nhau đây?
...
End chap