Chương :
Diệp Linh: “Nghe kìa, đây là lời người nói hả?”
Lê Hương vẫn im lặng, cô chỉ biết rằng mình nói thật.
Diệp Linh: “Lê Hương, cậu tuôi đã được hiệu trưởng Thánh Lê viện đích thân mời đi du học là đúng đi, mà Lê Nghiên Nghiên lại vào Thánh Lê viện qua cửa sau của Mạc tiên sinh, cậu đáng ghét thật đó, luôn là như vậy mang Lê Nghiên Nghiên ra chơi đùa, nhìn là biệt lân này Lê Nghiên Nghiên bị cậu làm cho tức chết luôn ây.”
Lê Hương: “Suy nghĩ một lúc đi, cô ta luôn bắt chước con đường tớ đã đi, nhưng tiếc rằng thứ cô ta nắm TÊg, tay đều là phân thừa của tớ, còn làm gì được chứ?”
Diệp Linh: “Thôi không tám với cậu nữa, thế giới của học bá luôn khiến người ta ghen tị mà.”
Lê Hương cười cất điện thoại di động đi, lúc này Song Song chạy tới: “Lê Hương, có chuyện không tốt rồi, Lê Nghiên Nghiên… Lê Nghiên Nghiên cô ta.. “Song Song, nói từ từ thôi, nhìn cô chạy thở không ra hơi kìa. , Lê Hương vô lưng Song Song.
“Lê Hương, sao cô không vội chút nào vậy? Chuyện trên mạng thì thôi, bây giờ Lê Nghiên Nghiên cô ta… cô ta đưa giáo sư Tiền đến Xu Mật rồi, chủ nhiệm Chu cũng đang tiếp đón cô ta đó!” Song Song gấp muốn chết Lê Nghiên Nghiên đưa cô của cô ta – giáo sư Tiên đến viện nghiên cứu Xu Mật rồi?
Lê Hương rót một ly nước, đưa cho Song Song: “Bây giờ tôi biết rồi, uông chút nước đi.”
Song Song: ˆ…
Lúc này, Triệu Lập Anh đi tới, anh ta quét qua khói mủ, vẻ mặt đắc ý nhìn Lê Hương: “Lê Hương, giáo sư Tiền đến Xu Mật chúng ta rồi, bây giò bà ta muốn gặp cô, chủ nhiệm Chu bảo cô đến phòng làm việc ngay.”
Xong rồi xong rồi, Song Song kéo tay áo Lê Hương: “Lê Hương, giáo sư Tiền đó rất thích Lê Nghiên Nghiên, đợi lát nữa bà ta nhất định sẽ làm cô bẻ mặt để hả giận cho Lê Nghiên Nghiên.”
Lê Hương chớp hàng mi cánh bướm: “Song Song, đừng sợ, tôi đi gặp bọn họ đã.”
“Lê Hương, tôi đi với cô!” Song Song lo lắng nhanh chóng đuôi theo.
Cả hai người đều rời đi, vốn đang gục xuống ngủ trên bàn, Mạc Tử Tiên từ từ mở đồi mắt đen ra, anh ngồi dậy.
Lúc này, thủ Lê tiểu Ngũ đi tới: “Nhị thiếu gia, anh tỉnh rồi?”
Mạc Tử Tiễn cầm lấy một cuốn sách y học, lười biếng lật qua hai cái, nói: “GD phải bác gái tới đây không?”
Tiêu Vũ cung kính nói: “Bác gái là hiệu trưởng Thánh Lê viện nước F, vô cùng bận rộn, nhưng tôi nghe phu nhân hình như có nói một câu qua điện thoại, nói bác gái hai ngày này bay đến Hải Thành, đến thăm lão phu DIẾM U Lan Uyễn một chút, thứ li là . vì hôn sự của anh mà đến, Nhị thiểu anh cứ mãi không tìm được vị hôn thê, bác gái hình như… hình như định giới thiệu một nữ thiên tài y học cho anh làm quen một chút, đề Qng đi xem mắt.”
Vừa dứt lời, Mạc Tử Tiễn trực tiếp đóng quyên bệnh án trọng tay lại, dùng sức “cạch” một tiêng, ném quyền sách y khoa xuống bàn.
Tiểu Ngũ sợ đến mức không dám hít thỏ mạnh.
Lê Hương và Song Song đên văn phòng của Chu Bình. Chu Bình đang nhiệt tình tiếp đãi giáo sư Tiên, hôm nay, Lê Nghiên Nghiên mặc một chiệc váy màu hông trang điểm theo tông màu nude tỉnh tê, trông cô ta lanh lợi mêm mại đứng cạnh giáo sư Tiền, bầu không khí bền trong rất tốt.
Lê Hương gõ cửa “cốc cốc”, sau đó hào phóng bước vào: “Chủ nhiệm Chu, cô tìm tôi sao?”
Vì sự xuất hiện của cô, bầu không khí vốn hòa hợp trong phòng làm việc nhanh chóng bị đánh gấy, giáo sư Tiên ngâng đâu lên, ánh mắt rơi vào trên người Lê Hương, quan sát kỹ càng: “Cô là Lê Hương?”
Lê Hương nhìn giáo sư Tiền: “Đúng, vậy giáo sư Tiên, tôi là Lê Hương.”
Giáo sư Tiền hừ một tiếng: “Tôi nghe nói bây giò cô là một người ni ¡ tiếng, còn nổi tiêng hơn cả những ngôi sao ăn khách kia, hơn nữa cô đã gả cho giám đốc tập đoàn Mạc thị, một bước nhảy lên thiêu phu nhân giàu có, tôi ở Thánh Lê viện nghe được đại danh.
của CÔ nên nay cô ý nhìn thử cô thế nào.”
Một học viên y khoa như giáo sư Tiên Sử không xem những tin tức giải trí tầm phào, Lê Nghiên Nghiên hăn đã nói nhiệt điều không hay về cô trước mặt giáo sự Tiên, đôi mất trong veo của Lê Hương nhìn thẳng giáo sư Tiền, không nói gì.