Chương
Chu Bình ho khan một tiếng: “Lê Hương, cô tới rót cho giáo sư Tiền một tách trà đi.”
“Được.” Lê Hương bước tới và rót trà cho giáo sư Tiền.
Giáo sư Tiền nhìn Lê Hương: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lê Hương: “Vừa qua sinh nhật thứ ạ.”
“ tuổi? Con gái người ta tuổi vẫn còn đang học tiệp, sao cô lại không đi học? Cô học chuyên ngành gì, ai cấU cô?”
Bình thường, một cô gái tuổi thực sự thì đang học đại học, giống như Diệp Linh, mặc dù cậu ây hiện đang làm trong ngành giải trí, cậu ây vân là sinh viên năm hai của trường đại học Bắc Điện.
Lúc này Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng cười: “Cô à, Lê Hương em ấy chăng qua mới chỉ tốt nghiệp trung học, cũng không có trình độ học vân bằng chuyên nghiệp gì, càng không có thây cô chỉ bảo…”
Trên thực tế, trong lĩnh vực y tế, đặc biệt coi trọng giáo viên, những giáo viên được tôn trọng nhất chính là mặt mũi và bảng hiệu của chính họ. Giống như Lê Nghiên Nghiên, cô ta học dưới trướng của Giáo sư Tiền, giáo sư Tiền vừa đến, cả người cô ta đều rạng rỡ.
“Cái gì?” Giáo sư Tiền cau mày nhanh chóng nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, trình độ học vấn như vậy mà bọn cô cũng dám tuyên? Từ khi nào thì ngưỡng cửa của viện nghiên cứu Xu Mật trở nên thấp như vậy?”
Chu Bình cũng giống như giáo sư Tiền, coi trọng trình độ học vân và kinh nghiệm y học, nhưng Lê Hương thì không có, lý lịch cô cũng không rõ ràng.
Chu Bình lúng túng cười, cô ta không thể nói Lê Hương được hiệu trưởng của viện cho tiền cử, hơn nữa hiệu trưởng còn rất ‘ ‘phục vụ” Lê Hương này, còn tự giới thiệu mình là cô của Lê Hương!
“Giáo sư Tiền, uống trà uống trà nào.”
Chu Bình chuyên chủ đê.
Giáo sư Tiền rất không hài lòng: “Lê Hương, một cô gái phải chú ý đến đức hạnh, học vấn và tu dưỡng của bản thân, chứ không phải suôt ngày làm những việc giang hô chợ búa, bản thỉu xâu xa. Nghiên Nghiên là học trò mà tôi tự hào, rât có thiên phú vệ mặt y học, tài hoa đẹp đẽ. Cô cả đời cũng không sánh được với Nghiên Nghiên, nhưng cô không thể g sa ngã thế được, đắm chìm trong hoan lạc như vậy.”
Giáo sư Tiền là người biết chữ nghĩa, măng người cũng nho nhã. Sự Khinh thường và ghét bỏ của bà ta dành cho Lê Hương đã rõ ràng như giấy trắng mực đen rồi.
Lê Nghiên Nghiên. rất đắc ý, mây ngày trước mặt mày cô ta còn yêu ớt bệnh tật, hôm nay đã môi đỏ răng trắng, cô ta kiêu ngạo ở cạnh giáo sư Tiên, từ trên cao nhìn xuông Lê Hương.
Cho dù Lê Hương có lợi hại đến đâu thì thê nào chứ, cô ta cũng chỉ là một cái thùng rồng tuếch, một phế tài y học thì đầu sao lại với một thiên tài y học cô ta chứ?
Đợi cô ta hủy hoại danh tiếng của Lê Hương, Mạc Tuân đương nhiên sẽ bỏ rơi cô ta, ly hôn với cô tal Lê Hương rót một tách trà cho giáo sư Tiền, sau đó mỉm cười đúng mực: “Giáo sư Tiền, những lời bà nói tôi đã tiếp thu, sau này tôi sẽ có gắng.”
Cả giáo sư Tiền và Lê Nghiên Nghiên đều cảm thấy. như đấm vào bông, Lê Hương mêm ,cứng mềm không ăn, nói cũng công côc.
“Chủ nhiệm Chu, hôm nay tôi đến Xu Mật đề mượn Đại La Tâm Kinh, nghe nói Đại La Tâm Kinh đang ở trong thư viện các cô, chi bằng đề Lê Hương giờ đi lấy cho tôi được không?”
Yêu cầu của giáo sư Tiền không hề quá đáng chút nào, chưa kê người đên là khách. Chu Bình vội nói: “Lê Hương, giờ cô đến thư viện đề tìm Đại La Tâm Kinh cho giáo sư Tiền đi.”
“Được.” Lê Hương sảng khoái xoay người rời đi.
Lê Hương rời khỏi văn phòng, và đã có một nhóm người bên ngoài văn phòng, mọi người nhỏ giọng nghị luận.
“Giáo sự Tiền bay từ nước F đến để làm chỗ dựa Lê Nghiên Nghiên đó.
Nói cho cùng, Lê Hương cũng đã thua ở ván so về trình độ học vấn, Lê Nghiên Nghiên người ta là một nữ thiên tài y học, đôi này đúng là thua chị kém em.”
“Đúng thế, Lê Hương nều xét về phương diện ép xé cung đấu thì được, chứ vê học vân thì không lên được rôi.”
“Ai lại không thích một nữ thần có học thức cao như Lê Nghiên Nghiên chứ?”