Chương Trở về nhà
Cô căng thẳng quét mắt nhìn bốn
phía mới phát hiện bản thân đang
nằm ở bờ sông. Trong đêm nước
sông óng ánh đẹp đến không ngờ.
Cô vội vàng sờ sờ thân thể, hoàn
toàn không bị gì.
Mà túi của cô lại được đặt ở bên
người. Cô lấy điện thoại từ bên
trong ra, dùng sức ấn vài cái mới
phát hiện đã hết pin từ lúc nào.
Cô ôm túi đứng dậy. Bước chân còn
có chút mềm nhũn. Sau khi lảo đảo
vài bước mới liều mạng chạy vê
phía có ánh đèn.
Trời mới biết lúc này cô sợ hãi đến
mức nào. Giờ nghĩ lại vẫn còn cảm
thấy tim đập chân run, ngay cả một
phút cũng không dám dừng lại.
Chương Trở vê nhà
Cô chạy ra đường lớn mới nhìn thấy
trên đường không người. Hơn nữa
xe cũng vô cùng thưa thớt.
Cô cứ thế đi về phía trước trong vô
định. Đột nhiên có một chiếc xe lớn
chở đầy hàng hóa đi qua. Lúc này
cô mới mạo hiểm xông ra đường,
vẫy vẫy tay.
Xe cách cô xa một chút cho nên
còn kịp thắng lại.
Tài xế vốn tức giận muốn phát tác
nhưng đến gần một chút mới biết là
người đẹp một thân một mình, cho
nên tức giận gì cũng đều lập tức
biến mất.
Bạch Nhược Hy chạy lại, hồ lên với
tài xế: “Anh ơi, chỗ này là chỗ nào
vậy?”
Chương Trở về nhà
Tài xế ló đầu ra, mỉm cười trả lời:
“Đường cao tốc đó. Sao em gái lại
một mình ở nơi hoang vắng không
người thế này?”
Bạch Nhược Hy phớt lờ vấn đề của
anh ta, lại hỏi: “Hôm nay là ngày
mấy?”
“Ngày mười hai rồi. Bây giờ là năm
giờ sáng. Em ở đây một mình không
an toàn đâu. Anh đi một chút nữa là
tới Tịch thành rồi. Em gái có muốn
quá giang một chuyến không?”
Trong lòng Bạch Nhược Hy hoảng
loạn. Cô bị bắt cóc vào chạng vạng
tối ngày mười. Bây giờ đã là sáng
sớm ngày mười hai. Vậy là cô đã
mất tích tròn một ngày hai đêm.
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn tài
Chương Trở về nhà
xế. Nhìn anh ta rất hiền lành thật
thà, hơn nữa lại gầy gò yếu ớt nên
cô liên đánh cược lên xe một
chuyến đi với anh ta vào thành.
Đến Tịch thành rồi.
Trời cũng hửng sáng.
Mất hết hai tiếng đồng hồ mới đến
nơi. Sau khi nói cảm ơn với tài xế cô
mới đón xe trở về nhà họ Kiều. Điều
cô nghĩ nhiêu nhất trên đường là có
cần phải nói sự thật cho Kiều Huyền
Thạc hay không.
Nếu như nói với anh ấy, một khi
đám người đó nghe ra cái gì rồi thì
tai mắt bên cạnh Kiều Huyên Thạc
sẽ thông báo cho cái người bí ẩn đó
biết…
Chương Trở về nhà
Lưỡng lự cả đoạn đường.
Lúc tới gân biệt thự nhà họ Kiều, tài
xế đột nhiên dừng lại rồi xoay người
căng thẳng nói với Bạch Nhược Hy:
“Người đẹp, hay là em xuống xe đi.
Anh không dám đi vào nữa.”
“Tại sao?” Bạch Nhược Hy buồn rầu.
Tài xế chỉ chỉ về phía trước.
Bạch Nhược Hy nhìn qua cửa xe.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô
sững sờ, vội vàng trả tiền cho tài xế
rồi xuống xe.
Tài xế lập tức lái xe rời khỏi.
Bạch Nhược Hy sững người đứng
bên đường, nhìn đường lớn đi vào
Chương Trở vê nhà
biệt thự nhà họ Kiều đỗ đầy xe. Mà
bên cạnh đều là quân chính quy
đang đứng ngay hàng thẳng lối.
Trên người mang súng, dáng vẻ
nghiêm trang khiến người bất giác
thấy sợ hãi.
Ở đây còn cách một trăm mét, cô
yếu ớt đi ngang qua những người
lính trước mặt, trong lòng run rẩy
từng đợt.
Mặt dù quân đội đều là người của
Kiều Huyên Thạc nhưng dưới tình
huống này cô vẫn cảm thấy sợ hãi
không ngứớt.
Mỗi bước đi đều rất căng thẳng, cẩn
thận từng ly từng tí. Cô càng sợ một
phát súng thôi sẽ làm hại tới người
vô tội.
Chương Trở về nhà
Đứng trước những người lính uy
nghiêm này, lòng bàn tay cô không
nhịn được mà đổ mồ hôi.
Đi đến nửa đường, đột nhiên có một
người chạy lại kích động không thôi:
“Cô ba, cuối cùng cô cũng quay về
rồi.”
Bạch Nhược Hy cả kinh. Sau khi
nhìn rõ đối phương mới mỉm cười:
“Phó sĩ quan Liễu, hóa ra là anh.”
Phó sĩ quan Liễu lo lắng nói: “Cô vô
duyên vô cớ biến mất khiến Kiều đại
tướng của chúng tôi sốt ruột muốn
chết rồi. Cô còn không xuất hiện
nữa thì quân lực của cả nước đều
phải xuất quân rồi đó.”
“Hả?” Bạch Nhược Hy nghi ngờ nhìn
anh ta.
Chương Trở về nhà
Phó quan Liễu đột nhiên phản ứng
lại vội vàng nói: “Bây giờ tôi vào báo
cáo cho đại tướng Kiều biết. Ngài
đang họp với bộ giao thông, bộ
cảnh sát, bộ quân sự, cùng với vài
cơ quan đầu não quan trọng nữa để
chuẩn bị phát động toàn thế giới đi
tìm cô đó…”
Bạch Nhược Hy bắt lấy cánh tay của
anh ta, gấp gáp nói: “Tôi đi…
Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức
chạy vào trong nhà.
Bởi vì phó sĩ quan Liễu đã gọi một
tiếng cô ba cho nên người trong
quân đội đều đã nghe thấy. Trong
khoảnh khắc Bạch Nhược Hy chạy
qua, bọn họ đều cung kính giậm
chân tại chỗ. Động tác ngay hàng
thẳng lối hành lễ với cô, dọa cô sợ
Chương Trở về nhà
tới nỗi không đi nữa.
Đội hình này dọa cô đờ người, khiến
cô nghệch mặt ra nhìn bọn họ.
Chẳng trách người bí ẩn muốn cướp
dây chuyền từ trên người cô. Không
phải là bọn họ cướp không được đồ
của Kiều Huyền Thạc mà là không
dám lại gân.
Bạch Nhược Hy sững sờ, rồi lại tiếp
tục chạy như bay vào trong nhà.
Trước vườn hoa rộng lớn của biệt
thự nhà họ Kiều có nhóm binh lính
đang đứng ngay ngắn chỉnh tê.
Bạch Nhược Hy xông vào nhà họ
Kiêu. Dì Thu đứng ở cửa đã sớm
nhìn thấy cô liên kích động vô cùng
mà gọi lớn vào phòng khách: “Cô
Chương Trở vê nhà
Nhược Hy về rồi… Cô Nhược Hy về
rồi…
Toàn bộ người đang ngồi trong
phòng khách đều nhìn ra cửa. Kiều
Huyền Hạo là người đầu tiên đứng
dậy xông ra ngoài.
Bạch Nhược Hy vừa chạy vào liền bị
Kiều Huyên Hạo đang xông ra ôm
vào lòng.
“Ôi..” Cô cảm thấy cả người bị khóa
chặt vào vòng tay của anh, đau tới
nỗi phát ra tiếng.
“Anh… anh hai… Bạch Nhược Hy
cảm thấy sắp bị ngạt chết rồi, chặt
tới nỗi không thở được.
Kiều Huyền Hạo kích động tới mức
giọng nói cũng nghẹn ngào: “Nhược
Chương Trở về nhà
Hy, em dọa anh hai sắp chết rồi.
Cuối cùng em cũng trở vê. Thật là
quá tốt rồi. Nhược Hy, anh rất sợ em
giống như Tiếu Tiếu… giống…”
Bạch Nhược Hy sững sờ. Bởi vì cô
nghe thấy giọng nói nghẹn ngào và
cơ thể đang run rẩy của Kiều Huyền
Hạo là biểu hiện của sự sợ hãi vô
cùng. Anh muốn nói lại thôi, sau đó
ôm chặt cô tới nỗi hận không thể để
hai người hòa tan làm một.
Bạch Nhược Hy hít thở sâu. Hai tay
muốn đẩy anh ra nhưng càng đẩy
lại càng bị ôm chặt kín.
Cô đẩy Kiều Huyền Hạo không ra
cho nên đành từ bỏ giãy giụa mà im
lặng để anh ôm. Bạch Nhược Hy
nhìn về phía người trong phòng
khách. Cả nhà họ Kiều đều tới đông
Chương Trở về nhà
đủ, ngay cả Doãn Nhụy cũng ở đây.
Kiều Tiếu Tiếu nheo mắt lại, cao
thâm khó lường mà nhìn cô. Hận
thù lộ rõ ra trong ánh mắt.
Thế nhưng chỉ có duy nhất Kiều
Huyền Thạc là không ở trong phòng
khách.
Trong lúc cô còn đang nghi ngờ
Kiêu Huyền Thạc đang ở đâu thì
cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Khi cô nhìn thấy Kiêu Huyền Thạc
dẫn một đám người chức vụ khác
nhau đi ra từ bên trong liền cảm
thấy hơi run rẩy.
Bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn ánh
mắt đen kịt của Kiều Huyền Thạc.
Ánh mắt tối tăm nặng nề đó từ căng
Chương Trở về nhà
thẳng bắt đầu trở nên lãnh đạm, xa
cách.
Sắc mặt anh đen tới cực điểm.
Bạch Nhược Hy cảm thấy khí lạnh
trên người anh đang dần tụ lại liền
vội vàng đẩy Kiều Huyền Hạo, nhỏ
giọng thì thào: “Anh hai, anh mau
buông em ra. Mọi người đều đang
nhìn chúng ta kìa. Anh như vậy
không tốt đâu.”
“Nhược Hy, em biết không? Anh thật
sự sợ em bị tổn thương. Tiếu Tiếu
cũng đã từng bị bắt cóc, là trở vê từ
trong cõi chết. Anh…” Kiều Huyền
Hạo hít hít mũi.
Bạch Nhược Hy sững người, phát
hiện người đàn ông đang ôm cô
trong lòng đã khóc rôi.
Chương Trở về nhà
Năm đó Tiếu Tiếu không phải là
cũng được cứu trở về sao? Tại sao
lại sợ hãi như vậy?
Lần đầu tiên có người lo lắng cho
cô mà khóc, mà người này rõ ràng
còn là một người đàn ông thân cao
bảy thước. Trong lòng Bạch Nhược
Hy đau lòng liền vỗ vỗ lưng anh an
ủi: “Anh hai, em không sao, bình yên
vô sự trở về rồi. Anh không cần lo
lắng.”
“Khụ khụ khụ…” Ông nội nhẹ nhàng
ho vài tiếng, tỏ ý Kiều Huyền Hạo
phải buông cô ra rồi.
Trong mắt Kiều Huyền Hạo chỉ có
Bạch Nhược Hy, người khác đều bị
anh coi như không khí. Anh giữ lấy
vai Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng đẩy
ra. Cặp mắt đỏ ngầu quan sát thân
Chương Trở về nhà
thể cô rồi căng thẳng hỏi: “Có chỗ
nào không thoải mái không, có bị
thương chỗ nào không? Rốt cuộc là
ai bắt em đi? Sao em trở về được?
Mong quý khách từ lần sau truy cập trực tiếp truyen.one để tìm truyện nhé, chỉ cần gõ vài từ tiêu để truyện và số chương cần đọc là kết quả trả mỹ mãn ở trang chính của truyên one. Xin cám ơn