Chương
Lương Tiểu Ý ngây ngốc ngẩng đầu lên, cô nhìn người đàn ông đang đứng đằng sau mình, mắt cô vẫn đang ầng ậc nước mắt.
Nhìn cô như vậy, Tô Lương Mặc vừa chướng mắt, vừa kinh sợ. Khuôn mặt bánh bao lúc nào cũng ngây ngốc, lúc nào cũng ngoan ngoãn, nhưng bây giờ lại mắt cô ầng ậc nước, khiến anh vô cùng đau lòng. Đôi môi mỏng như có như không nhếch lên… Hóa ra cô cũng sẽ rơi nước mắt vì người khác.
“Cậu ta là gì của em?” Anh lại hỏi, lửa giận trong giọng nói của anh sắp không thể kìm chế lại nữa rồi.
Hóa ra, sự bình lặng lúc trước, chỉ là vì hai mươi bảy năm nay anh được dạy lúc nào cũng phải kiềm chế, lúc nào cũng phải giữ thái độ tốt, nên anh mới có thể kiềm chế được như thế. Nhưng hai mươi bảy năm qua, sự kiềm chế mà anh rèn luyện qua bao nhiêu thử thách, bây giờ lại vì cô gái đáng chết và bức ảnh chụp chung chướng mắt này, biến mất hoàn toàn.
“Bạn, bạn tôi…” Anh bị làm sao thế? Là ảo giác của cô hay sao, tại sao Tô Lương Mặc lúc này lại có chút đáng sợ như thế chứ, chắc là, là cô… nghĩ nhiều thôi?… “Savvy là bạn tốt nhất của tôi” Cô suy đi nghĩ lại, không biết nên miêu tả mối quan hệ giữa cô và Savvy như thế nào, vì thế liền nhấn mạnh lại: “Savvy là người rất quan trọng với tôi”
Savvy là người rất quan trọng!… Câu nói này quen thuộc biết bao!
Chết tiệt!
Lúc tỉnh táo cô nói như vậy. Lúc mất đi ký ức cô cũng nói như vậy!
“Quan trọng đến mức nào?” Ánh mắt của anh trở nên vô cùng kỳ lạ: “Nếu lỡ như cậu ta chết rồi thì sao? Em có vì cậu ta mà khóc lóc gào thét không?”
“Khóc lóc gào thét?” Khuôn mặt bánh bao vô cùng ngạc nhiên, cô buột miệng nói: “Sao có thể chứ?”
Cô vừa nói xong, tảng đá trong lòng anh liền biến mất…
Hóa ra cũng không quan trọng đến mức đấy. Khóe môi mỏng nhếch lên thành nụ cười.
“Nếu Savvy chết, tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa” Cô yếu ớt nói.
Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ bỗng xuất hiện một tia ưu sầu… Cô có thể kiên cường sống đến hôm nay, không thể không nhắc đến công sức của Savvy. Anh ta là một thiên tài, anh hoàn toàn xứng đáng là vua trong giới y học.
Nụ cười trên khóe môi anh còn chưa kịp nở rộ, thì bỗng nhiên biến mất không còn một dấu vết, khuôn mặt anh cứng ngắc, nắm đấm khẽ run, có thể nhìn ra anh đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng Lương Tiểu Ý lại không hề biết, cô đang loanh quanh ở trước cửa quỷ môn quan, bất cứ hành động hay lời nói nào tiếp theo của cô có thể châm ngòi nổ của quả bom nguyên tử đang ở trước mặt cô.
“Nhưng người ưu tú như Savvy sao có thể chết được chứ?” Cô ngẩng đầu lên, cô quay lại nở nụ cười xinh đẹp với người đàn ông phía sau lưng: “Anh Tô cứ lo lăng linh tinh. Phì phì phì, không được nói những câu nguyền rủa như thế”
Âm!
Bom… à không!… Bom nguyên tử, là bom nguyên tử phát nổ rồi!
“Savvy Wayne Klutz, hắn ta chết rồi”
Nụ cười trên mặt Lương Tiếu Ý bỗng trở nên cứng ngắc, cô ngây ngốc.
“Hử?… Anh Tô, anh vừa nói cái gì? Có lẽ tôi bị bệnh thật rồi, tai tôi xuất hiện ảo giác”
Khuôn mặt Tô Lương Mặc như đang phủ một lớp sương mù, anh nheo mắt lại, khóe môi mỏng nhếch lên thành nụ cười tàn nhãn: “Em không nghe nhầm đâu. Savvy Wayne Klutz chết rồi”
“.. Anh, anh đừng đùa nữa. Tôi biết, tôi biết rồi, chắc chắn là anh đang đùa tôi” Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, nhưng trước mặt Tô Lương Mặc, cô lại cố găng làm ra vẻ bình tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt bánh bao cứng ngắc.
“Không. Hắn ta chết rồi. Chết từ mấy tháng trước rồi” Anh tàn nhẫn không buông tha cho cô, nhưng khóe môi anh lại nở nụ cười vô cùng khác thường, cơ thể cao lớn của anh bỗng nhiên cúi xuống, mái tóc đen của anh ghé vào tai cô, rất gần, chỉ cần cô hơi quay đầu sang sẽ hôn lên môi anh. Một tay anh đặt lên ghế sofa, vừa đúng đặt vào vai cô… Anh đứng đằng sau ghế sofa, cúi người xuống, nhanh chóng vây chặt cô gái đang ngồi trên ghế sofa.