Chương
Không tốt lắm đâu.
Hoàng Trường Minh chỉ cong môi, tiếp tục lái xe Anh dừng xe ở một cửa hàng áo cưới nổi tiếng, hình như đã hẹn từ trước, bọn họ còn chưa dừng xe hẳn, đã có đây nhân viên nở nụ cười sớm đứng chờ bên trong.
Hoàng Trường Minh xuống xe, tới dắt tay cô: “Tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới, sao có thể thiếu áo cưới được chứ Chuyện lễ cưới, thật ra hai người bọn họ không phải quan tâm nhiều lắm, ví dụ như là hai người Hoàng Kiến Phong và Lê Hoài Lâm định ra thời gian, tất cả đều có hai ông bố xử lý, một người một người gả, vốn dĩ đã phải trải qua phức tạp nhưng về sau vẫn kết thành thông gia như cũ.
Trong điện thoại, giọng nói của Lê Hoài Lâm lộ ra vẻ vui sướng và sức sống, sau khi bỏ qua sự lo lắng sau hai ba đả kích khoảng thời gian trước, đúng là lúc này cũng cần một việc vui như thế này.
Lam Ngọc Anh nhìn về phía áo cưới trắng tỉnh trong tử kính trong suốt, màu trắng phản xạ dưới ánh sáng chiếu vào đáy mát, hô hấp của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.
Áo cưới, là giấc mơ của mỗi cô gái.
‘Sau khi đi vào, mới phát hiện toàn bộ cửa hàng đều không hề làm việc, chỉ nhận mỗi đơn của bọn họ, mà có vẻ như Hoàng Trường Minh đã có chuẩn bị từ sớm, trao đổi hai câu với quản lý cửa hàng, cô lập tức thấy có hai nhân viên nâng áo cưới đặc biệt đi xuống từ trên bậc thang.
Lam Ngọc Anh thay bộ áo cưới đó dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng.
Lúc mới mặc được một nửa, cửa phòng thử áo bỗng nhiên bị đấy ra, Hoàng Trường Minh đã thay xong quần áo nhanh chân tiến vào.
Nhìn thấy anh, hai nhân viên cửa hàng liếc nhìn nhau, sau đó rất biết ý đi ra, bên trong không gian không tính là chen chúc chỉ có hai người bọn họ.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh qua gương, không khỏi cần môi: “Sao anh lại vào đây thế.”
“Anh giúp em” Hoàng Trường Minh cong môi.bg-ssp-{height:px}
“Không cần đâu…” Lam Ngọc Anh rụt bả vai lại Nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì, bàn tay của anh đã chạm lên trên tấm lưng trần của cô.
“Thiết kế đai rất phức tạp, cô nhìn thấy trong gương, Hoàng Trường Minh đang hạ thấp lông mày rất có kiên nhẫn buộc từng cái lại, không biết có phải có ý định từ trước rồi hay không, mà mỗi lần anh thắt nút, lòng bàn tay đều vuốt ve trên da cô một chút, ngưa ngứa, run run, giống như là đang tán tỉnh.
Rốt cuộc cũng đã buộc xong một cái dây lụa cuối cùng, gương mặt Lam Ngọc Anh đã hơi ửng đỏ.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc khi thấy mình trong gương, không trách được.
người ta hay nói thời điểm người phụ nữ đẹp nhất chính là lúc mặc áo cưới, Hoàng Trường Minh rất tinh mắt, chọn kiểu dáng cực kỳ phù hợp với cô, thiết kế vải xương cá, váy rũ xuống, tuy không lộ vai nhưng cũng không mất đi sự gợi cảm, cảng quan trọng hơn là thiết kế phía dưới eo, vừa vặn sẽ không để lộ bụng của cô.
Lam Ngọc Anh xoay một vòng nhỏ tại chỗ, ngượng ngùng đối mặt với anh.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô mặc áo cưới vì người yêu.
“Ông xã, trông được không?”
Đôi mắt sâu thảm của Hoàng Trường Minh nhìn cô chấm châm, trong một nháy mất như vậy, vẻ mặt anh hơi mờ mịt, thật lâu sau mới đưa tay vuốt tóc mai cô, đáy mắt giống như đựng đây sao đêm: “Mợ Hoàng, em thật đẹp!”
Lam Ngọc Anh được anh khích lệ đến mức như mở cờ trong bụng, đánh giá một thân lễ phục màu đen của anh từ trên xuống dưới, anh thật sự rất thích hợp với màu đen, từ trước tới nay chưa từng thấy người đàn ông này mặc màu đen có sức hút như lúc này, mà vào giờ phút này, anh giống như hoàng thất quý tộc đi ra từ thời đại Hi Lạp cổ, ngay cả ánh đèn đỉnh đầu cũng không thể lấy mất hào quang trên người anh.
Cô đưa tay chỉnh lại nơ ở cổ áo cho anh, từ đáy lòng nói: “Anh Hoàng, anh cũng rất đẹp trai!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, Hoàng Trường Minh lại đột nhiên ôm lấy mặt của cô hôn lên Lam Ngọc Anh ưm ưm muốn đấy ra, ai ngờ anh lại ôm rất chặt, không có cách nào đẩy ra được, hơn nữa cô cũng không tự chủ được mà rơi vào trong kỹ thuật hôn cao siêu của anh, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực anh, ngượng ngùng đáp lại Một trận giày vò, đến khi bọn họ đi ra đã qua hơn nửa giờ.