“Phải ba bốn ngày ư. . . . . .”
Vươn tay giống như trẻ con, đếm từng đầu ngón tay, thấy hành động trẻ con của Lộ Nhi, Ngưu tẩu cười nói:
“Thế nào? Bọn họ vừa mới đi, muội liền nhớ hắn sao?”
“Mới không có đâu?”
Gương mặt đột nhiên đỏ lên, Lộ Nhi vội vàng phủ nhận, nhưng cảm giác này, tại sao lại giống như giấu đầu lòi đuôi vậy?
“Ha ha, Lộ Nhi, muội còn trẻ, qua mấy năm là tốt. . . . . . .”
Qua mấy năm, nàng có thể có thói quen hắn thường rời khỏi mình sao?
Lộ Nhi lắc đầu một cái, có vài chuyện, có vài người, cả đời cũng khó mà thành thói quen. Giống như nàng, làm sao có thể sẽ có thói quen, cuộc sống không có hắn bên cạnh?
————
Đi một ngày, nghỉ ngơi nửa đêm, ngày thứ hai mặt trời mới vừa nhô lên, hai người mới đi đến trên chợ.
Trước tiên không vội mua đồ, tìm một quán trà, muốn gọi chút đồ ăn, ăn xong hãy nói.
“Ngươi nghe nói không? Tây Sơn có hổ . . . . . .”
Có tiếng người run rẩy nói, Hiên Vương vểnh tai, Tây Sơn, không phải là ngọn núi bọn họ ở sao?
“Đúng vậy, trên núi này, thật ra cũng chưa từng nghe thấy có hổ, nhưng mấy tháng gần đây, bên kia bỗng nhiên có, còn không dừng lại là một con nha. . . . . .”
“Chính là vậy, ta cũng nghe nói, giống như có năm sáu con ở cùng nhau. . . . . . Nghe nói còn đả thương người . . . . . .”
“Cái gì mà đả thương người chứ, rõ ràng là ăn mấy người, có được hay không?”
“Làm sao lại không ai đến quản chứ? Aiz, nhưng cũng đúng, một con hổ có lẽ có thể săn giết, nhưng năm sáu con ở cùng nhau, ai dám động đến chứ?”
Trong quán trà gần như là cái nồi nổ tung, một người khởi đầu chuyện con hổ, tất cả mọi người tranh nhau nói, giống như bọn họ đều chính mắt thấy hết vậy.