"Giết? Ha ha ha...".
Vừa lên tiếng không phải Thi Quỷ mà là một người khác. Một trong số hai tên thủ lĩnh của đám đạo tặc.
Tên thủ lĩnh này bề ngoài tuổi độ bốn mươi, tướng mạo nhìn rất khó coi. Tóc tai thì bù xù, sừng hai chiếc thì đã bị gãy hết một chiếc, răng nanh bốn cái lại gãy mất hai cái, thêm nữa thân mình thì to đùng, bụng như cái trống, trông y như một thùng phuy di động vậy. Đã vậy thùng phuy di động này lại còn chỉ mặc duy nhất mỗi một cái quần cộc ngắn ngủn nữa chứ...
"Ực".
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, tên thủ lĩnh giống như thùng phuy nọ liên tiếp vỗ bụng ba cái, vừa vỗ vừa nói lớn:
"Đại mỹ nhân à đại mỹ nhân, nàng thật là... Ha ha ha... Thật là... Ha ha ha...".
Phía bên kia, Lạc Lâm nghe "thùng phuy" vừa nói vừa cười lên những tiếng quái dị thì mím môi, quay đầu nhìn sang, hai tay chống hông, chân dang rộng, thẳng lưng mở miệng:
"Thật là... Thật là ha ha ha... Thật là ha ha ha... Ê, ngươi đây là nói tiếng của con gì thế?".
Câu nói vừa rồi của Lạc Lâm, chẳng cần nghĩ cũng biết là cố tình nhạo nhái châm chọc. Đến kẻ ngốc còn nghe ra được...
Tất nhiên, "thùng phuy", hắn cũng nghe ra được. Những lời nhạo nhái châm chọc kia của Lạc Lâm, nó đã khiến hắn tức giận. Thế nhưng cơn giận của hắn, nó đã không tồn tại lâu lắm, vài giây bất quá thì liền tan biến.
Dưới cái nhìn nghi hoặc của Lạc Lâm, "thùng phuy" cười phá lên:
"Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha... Khục khục... Ha ha...".
Trong tràng cười sặc sụa ấy, "thùng phuy" giơ tay chỉ Lạc Lâm, hết quay bên trái rồi lại quay bên phải, nói với đám thủ hạ của mình:
"Ha ha... Các ngươi xem... Ha ha ha... Đại mỹ nhân của chúng ta rất là có cá tính a! Ha ha ha... Khục khục... Ha ha ha... Cá tính! Ha ha... Ta thích cá tính! Ha ha...".
Bên này, Lạc Lâm chớp chớp đôi mắt tim tím mộng mơ, ngoảnh mặt nhìn Thi Quỷ, thắc mắc:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta rõ ràng đang chửi hắn, sao hắn lại cười vui vẻ như vậy nhỉ? Thần kinh hắn có phải là có vấn đề rồi hay không?".
Thi Quỷ nghe xong nhưng chẳng nói gì. Hắn ngước mắt lên, ngó qua đám đạo tặc...
"Ha ha ha! Cá tính! Ta thích cá tính!".
"Thùng phuy" như cũ không thèm để ý đến Thi Quỷ, hai mắt lồ lộ tiếp tục dán lên người Lạc Lâm.
"Đại mỹ nhân!".
Sau tiếng gọi lớn, trước gương mặt ngơ ngác, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lạc Lâm, "thùng phuy" bắt đầu... nhảy.
Đúng, chính là nhảy.
Mà đâu phải chỉ nhảy không không, cùng với điệu nhảy quái dị của mình thì hắn còn lớn tiếng hát nữa.
"Hế ế ế....!".
Những âm điệu bắt đầu cất lên...
"Hế ế ế...! Ồ lế ồ lê ê ê ê... Hế!".
"... Hê lố ồ hê lố ồ... Hê hê! Ồ lê ô lế ồ... Hế hế...!".
...
"Ực...".
Lạc Lâm nuốt nước miếng, cánh tay thon thả chầm chậm đưa lên khẽ kéo áo Thi Quỷ, thấp giọng:
"Tiểu Quỷ sư phụ, hắn... Cái thùng phuy kia, hắn bị cái gì nhập vậy?".
Trầm ngâm giây lát, Thi Quỷ thành thật đáp: "Không có. Tình trạng của hắn rất bình thường".
B-Bình thường?
Lạc Lâm lại liếc mắt nhìn qua "thùng phuy" đang hăng say nhảy múa...
Quần cộc ống rộng thùng thình, đầu trần, chân đất, lắc lư cái mông bên trái rồi lại lắc lư cái mông bên phải, cứ chốc chốc lại nhảy lên một lần, thỉnh thoảng lại giơ cái chân ngắn ngủn đá lên một cái trong khi miệng thì liên tục "Hề lô ồ... Hề lô à... Hế hế..."... Hình dáng này, bộ dạng này, đây mà gọi là bình thường được sao?
Đôi môi mấp máy chẳng thành câu, Lạc Lâm tiếp tục làm khán giả bất đắc dĩ đứng xem tiếp...
...
"Hế ế ế ế ế... Ô ô ô... lế lế ế ế ế...!".
Khác hẳn từ nãy tới giờ, lần này "thùng phuy" đã kéo một hơi rõ dài, cao vút hơn hẳn. Cả điệu nhảy của hắn cũng là như thế, đã có chút khác đi. So với trước thì nó chậm rãi hơn, từ tốn hơn...
Bàn chân đất từ từ đưa lên, đến khi ngang hông thì dừng lại, "thùng phuy" giữ nguyên tư thế đó rồi bắt đầu xoay vòng, vừa xoay vừa hát...
"Ô lế ồ! Ồ lê ố... ố ố... Hề lô... Hề lô hề... lô lô...".
"Hế ế ế...!".
Cùng với tiếng hét lớn, "thùng phuy" tung người nhảy lên không trung, lộn đúng mười hai vòng thì hạ mình đáp xuống, ngay tại trước mặt Lạc Lâm, vị trí cách nhau chưa đầy ba bước chân.
"A!".
Trước màn tiếp cận bất thình lình này, Lạc Lâm sợ hãi la lên, vội vã chạy ra sau lưng Thi Quỷ ẩn nấp, chỉ chừa cái đầu nhô ra.
"Đại mỹ nhân!".
Trong tư thế quỳ gối một chân, "thùng phuy" dang rộng vòng tay, nhìn Lạc Lâm mà nói lớn:
"Đại mỹ nhân! Ta thích nàng! Ta yêu nàng! Ta say mê nàng!".
"Đại mỹ nhân, nàng như là ánh mặt trời của ta. Như là miếng thịt to của ta. Như là bình rượu lớn của ta...".
"Ta yêu nàng, đại mỹ nhân. Ta yêu khuôn mặt xinh đẹp của nàng, yêu mái tóc dài màu xanh của nàng, yêu bộ ngực ngạo nhân của nàng, ta yêu tất thảy mọi thứ trên người nàng, nhưng yêu nhất vẫn là cặp mông to của nàng...".
"Đại mỹ nhân, nàng hãy lấy ta đi! Hãy lấy ta! Ta sẽ đem lại cho nàng một cuộc sống hạnh phúc! Ta sẽ biến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trần đời này!".
...
Nếu như vừa rồi Lạc Lâm còn quay đầu, còn hỏi được, còn mấp máy đôi môi được thì bây giờ nàng đã cứng đơ rồi.
Nàng choáng. Nàng sốc. Nàng sững sờ.
Cái "thùng phuy" kia, hóa ra từ nãy giờ, hắn nhảy múa hò hét cả buổi trời là để... là để cầu hôn nàng?
Màn cầu hôn này, nó cũng không khỏi quá ấn tượng rồi đi...
Đúng vậy. Ấn tượng... Thật sự là rất ấn tượng... Ấn tượng tới nỗi khiến cho gương mặt Lạc Lâm nàng ngây ra như phỗng luôn a!
Giữa lúc Lạc Lâm còn đang đứng bất động phía sau lưng Thi Quỷ thì ở đằng trước, tiếng nói đã lại vang lên. Nhưng phát ra chẳng phải "thùng phuy" mà là những thủ hạ của hắn.
Gần hai trăm người, toàn bộ đồng thanh cất tiếng:
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!".
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!".
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!...".
...
"Ực...".
Chẳng rõ có phải nhờ những tiếng đồng thanh của đám thủ hạ kia hay không mà Lạc Lâm cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái cứng đơ như tượng, lấy lại được năng lực hành động.
Hết nhìn "thùng phuy" lại đến nhìn đám đạo tặc thủ hạ, hết nhìn đám đạo tặc thủ hạ rồi lại quay trở về nhìn "thùng phuy", Lạc Lâm rốt cuộc cũng lên tiếng, có điều đối tượng nàng hướng tới lại là Thi Quỷ.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi làm ơn giết cái đám thần kinh này đi. Ta thực sự...".
"Giết?".
Không đợi cho Lạc Lâm nói hết, "thùng phuy" đang quỳ bên dưới đã vội chen ngang:
"Đại mỹ nhân, nàng muốn giết ta? Nàng vậy mà lại muốn giết ta?".
Mặt mày nhăn nhó, thần tình đau khổ, "thùng phuy" bỗng dưng khóc òa lên:
"Oa... Đại mỹ nhân, tại sao vậy đại mỹ nhân. Tại sao nàng lại muốn giết ta? Cớ vì sao nàng lại muốn giết ta... Oa oa...".
Này... Chuyện này...
Thêm một lần nữa, Lạc Lâm bị làm cho ngạc nhiên. Khá nhiều.
Ngay đây, trước mắt nàng, "thùng phuy", hắn đang tự mình đập đầu xuống đất, vừa đập lại vừa "oa oa" khóc lóc.
Nếu như "thùng phuy" kia chỉ là một phàm nhân, một tiểu tu sĩ Khai nhãn, Tích thủy hay thậm chí là Linh tuyền, hoặc kể cả có là Linh châu cảnh đi nữa thì cũng thôi, như vậy Lạc Lâm nàng còn dễ dàng tiếp nhận. Đằng này...
"Thùng phuy" trước mặt nàng đây, hắn rõ ràng là một thủ lĩnh, một vị cường giả Thiên hà cảnh hàng thật giá thật hẳn hoi a!
Một vị cường giả cầu hôn không thành liền lăn ra khóc lóc, hình ảnh này, cảnh tượng này, ngàn năm chưa chắc có một hWKweI đấy!
Lạc Lâm, nàng đích xác đã bị những hành động, những việc làm của "thùng phuy" làm cho ngơ ngác, kinh ngạc. Trong đời nàng, thú thực là nàng chưa từng thấy hay là nghe qua một trường hợp nào tương tự như vầy hết...
Thông qua bờ vai Thi Quỷ, Lạc Lâm ngó xem "thùng phuy", chần chừ một lúc mới hé môi cất tiếng:
"Ê...".
"Ha ha ha!".
Lạc Lâm chỉ vừa nói được một chữ, chữ thứ hai còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị những tiếng cười lớn cắt ngang.
Chủ nhân của những tiếng cười nọ, hắn cũng chẳng phải ai khác, đích thị là "thùng phuy" trước mặt nàng.