Phương Trượng

chương 205: tử cấm chi điên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Đi được một đoạn, ngang qua một viện độc lập, đúng lúc đối diện có quân binh tuần tra, Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh một chút không có chỗ nào ẩn náu, không thể làm gì khác hơn là tung người nhảy một cái, vào viện này tạm thời tránh né một chút.

Nhưng sau khi tiến vào viện này, hắn liền có một cảm giác quen thuộc.

Mùi đàn hương cùng tiếng mộc ngư, cảm giác này giống như đang ở Thiếu Lâm tự.

Người nào đang ở trong cung kính dâng hương lễ Phật?

Hoắc Nguyên Chân có hơi ngạc nhiên, lặng lẽ đi tới phòng chính ở giữa viện này, mùi đàn hương cùng tiếng mộc ngư đều là truyền tới từ nơi đó.

Chậm rãi đi tới phòng chính, chợt tiếng mộc ngư bên trong ngừng lại, có người đang nói chuyện.

Vốn là tính toán nghe qua lập tức đi ngay, nhưng vừa nghe thấy thanh âm bên trong, Hoắc Nguyên Chân lập tức liền nghe ra người đang nói chuyện bên trong lại có Triệu Nguyên Khuê.

Thì ra viện này là chỗ ở của Triệu Nguyên Khuê.

- Hoàng thúc, Nguyên Khuê cảm thấy gõ mộc ngư này cũng có thiên phú cùng kỹ xảo.

Thanh âm một lão nhân vang lên:

- Gõ mộc ngư là như vậy, lúc gõ chỉ cần bình tâm tĩnh khí là được, cũng không cần kỹ xảo đặc thù gì.

- Hoàng thúc nói như vậy không đúng, mặc dù Nguyên Khuê không biết nắm giữ kỹ xảo này thế nào, nhưng Nguyên Khuê đề nghị nếu như sau này ngài có cơ hội, đi theo Nguyên Khuê cùng tới Hà Nam một chuyến, đi Thiếu Lâm tự một chuyển, nghe thử tiếng mộc ngư của tên phương trượng kia.

- Thanh âm ấy là thanh âm mà bình sinh Nguyên Khuê nghe qua cảm thấy có thể làm cho lòng người yên tĩnh nhất. Không dối gạt hoàng thúc, lúc lên Phật tháp kia, vốn là trong lòng Nguyên Khuê hết sức xem thường Thiếu Lâm tự. Nhưng cuối cùng đi một mạch lên tới đỉnh, nghe thấy tên phương trượng kia gõ mộc ngư, lúc ấy Nguyên Khuê thật sự muốn xuất gia ngay tức khắc.

- Có chuyện này sao?

- Không sai, chuyện này ngàn lần là thật.

- Nếu là như vậy, vậy ngày sau ta thật sự nên đi xem một chút, bây giờ muốn tìm một thiền viện chân chính cũng không dễ dàng gì.

Triệu Nguyên Khuê nói:

- Nghe nói Lợi Ngôn thiền sư Đại Tướng Quốc Tự đã từng biểu lộ ra ý chứa chấp hoàng thúc, thật có chuyện này sao?

- Đúng vậy, Lợi Ngôn thiền sư có ý này, nhưng ta không có trả lời lập tức. Gần đây thiền sư qua lại cùng hoàng huynh, ta cũng không muốn tham dự trong đó, hơn nữa Đại Tướng Quốc Tự này cũng không phải là Phật môn tịnh thổ chân chính trong lòng ta.

- Vậy điệt nhi đề cử hoàng thúc đi Thiếu Lâm tự, đến nơi đó, người sẽ biết cái gì mới thật sự là Phật môn tịnh thổ.

Lão nhân kia có vẻ hơi cảm khái:

- Bây giờ không có cơ hội đi, nói không chừng cuộc chiến này sẽ xảy ra bất cứ lúc nào, trận chiến này chưa kết thúc, Hà Nam còn là địa bàn Quan Thiên Chiếu, ta không thể đi được.

Nói tới chỗ này, lão nhân lại nói:

- Hơn nữa gần đây trong cung này cũng không yên ổn, theo ngươi vì sao tên Mã Chấn Tây kia lại tỏ ra cuồng vọng như vậy, lại tuyên bố ra ngoài rằng lão sẽ xuất hiện trong cung, muốn cướp lấy Huyết Ma tàn đồ, nhất định tối nay phải tới Hoàng cung mới có cơ hội. Làm cho hiện tại thỉnh thoảng có người giang hồ len lén vào cung, xem Hoàng cung là nơi nào chứ?

Triệu Nguyên Khuê nói:

- Cho nên mới để cho hoàng thúc tới đây, người là đệ nhất cao thủ Hoàng gia chúng ta, tự nhiên có thể chấn nhiếp đám nhãi nhép giang hồ kia.

Lão nhân nói:

- Mặc dù ta tập võ nhưng cũng không phải là người giang hồ, có thể có lực chấn nhiếp gì chứ? Huống chi đối phó loại người như Mã Chấn Tây, ta cũng không có nắm chắc, huống chi tối nay suy đoán người giang hồ vào cung không ít, hơn nữa toàn là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng không phải là những cấm vệ kia có thể đối phó, chỉ có thể dựa vào bố trí âm thầm.

Nghe thấy lời của lão nhân, Hoắc Nguyên Chân trong lòng kinh hãi, không trách đám đạo sĩ kia không dám đuổi theo vào, không trách bên trong Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, thì ra Mã Chấn Tây lại lựa chọn tối nay xuất hiện ở Hoàng cung, quả nhiên là hết sức ngông cuồng, gan lớn vô cùng.

Nếu như Mã Chấn Tây tới đây, như vậy rất có thể An Như Sương cũng tới, thậm chí một ít cao thủ tuyệt đỉnh khác cũng tới, tối nay Hoàng cung sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Hơn nữa lão nhân bên trong phòng chắc cũng là cao thủ, nghe lời nói của lão dường như chống lại cường giả như Mã Chấn Tây cũng không hề sợ hãi, thì ra Hoàng gia còn có cao thủ bậc này.

Hoắc Nguyên Chân thận trọng lui về phía sau, mặc dù công lực lão nhân bên trong phòng rất cao, nhưng khinh công của mình cũng không phải là đồ bỏ, chỉ cần cẩn thận ẩn nấp, hẳn là lão không phát hiện được mình.

Mới vừa đi hai bước, đột nhiên mái hiên trên rơi xuống một giọt nước, nhẹ nhàng nhỏ vào y phục Hoắc Nguyên Chân.

Hiện tại đã là đầu mùa Xuân, băng tuyết hòa tan, thỉnh thoảng có nước đọng trên mái nhà nhỏ xuống.

Nước nhỏ xuống đất có thanh âm khác, nhỏ vào người sẽ có thanh âm khác. Chỉ là một chút khác nhau vi diệu như vậy, lão nhân bên trong phòng đột nhiên lên tiếng nói:

- Quả nhiên người trong giang hồ tới, lại còn tới nơi này, thật sự coi lão phu không tồn tại.

Người đang nói chuyện, nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm giác lão cũng không có di động, trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên một đạo chỉ lực phá cửa sổ bay ra.

Chiêu này xuất ra khiến cho người ta hết sức bất ngờ, không ngờ rằng lão nhân nghe tiếng định vị, dùng chỉ lực bắn xuyên cửa sổ công kích kẻ đột nhập.

Hoắc Nguyên Chân cấp tốc thi triển bộ pháp Mai Hoa Thung, chỉ phong lướt qua y phục, vẽ ra trên áo hắn một đường màu đen.

Cũng là chỉ lực chí dương!

Chỉ phong không có đánh trúng Hoắc Nguyên Chân, mà trúng vào một chum nước bày trong viện.

Chum nước này là dùng để dập lửa trong cung khi cần, mùa Đông không có nước, bây giờ mùa Xuân đã được đổ đầy nước.

Chỉ phong đánh trúng chum nước phát ra một tiếng nổ vang, chum nước nhất thời vỡ tan thành mấy mảnh.

Mặc dù kinh hãi công lực lão nhân, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng khéo léo lợi dụng tiếng chum nước vỡ tan che giấu, thân thể nhảy một cái, lên tới nóc sương phòng bên cạnh.

Hắn vừa mới nhảy lên, lão nhân bên trong phòng đã vọt ra ngoài.

Tiếng chum nước vỡ đã che lấp tiếng Hoắc Nguyên Chân nhảy lên nóc phòng, lão nhân cũng không thể xác định đối phương đang ở nơi nào, ra sân quan sát khắp xung quanh.

Hoắc Nguyên Chân nằm ở sau sương phòng, nín thở ngưng thần.

Đây thật ra cũng không hẳn là một lão nhân, chừng năm mươi tuổi, thân khoác áo choàng ngắn bằng vải xanh. Không thể nhìn ra là đệ đệ của Hoàng đế, ngược lại có hơi giống hòa thượng tăng y.

Sau khi lão nhân nhìn một vòng, tựa hồ cũng muốn nhìn lên nóc phòng, Hoắc Nguyên Chân thấy vậy sợ rằng lần này mình hết đường chạy.

Đang lúc ấy, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng thanh la chói tai, hấp dẫn lực chú ý của lão nhân.

Tựa hồ còn có một người đang cười như điên ở phía xa truyền tới, thanh âm hùng hậu, vừa nghe cũng biết công lực cực cao.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân nổi lên một ý niệm, hẳn là Mã Chấn Tây mang theo Huyết Ma tàn đồ đã xuất hiện ở Hoàng cung.

Mình đã đạt tới mục đích căn bản chuyến này, dẫn dụ đạo sĩ Không Động đi xa, hơn nữa cũng đã có tiền, còn có một mục tiêu, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn kiến thức Huyết Ma tàn đồ này một chút.

Bên kia thanh la chói tai, là thủ vệ trong cung phát hiện người giang hồ lẻn vào, lại thêm tiếng cười lớn ngông cuồng kia càng làm cho lão nhân bên trong viện có chút do dự.

- Lão phu biết các hạ là người trong giang hồ, hơn phân nửa cũng là vì Huyết Ma tàn đồ mà tới. Nhưng lão phu xin khuyên các hạ một câu, tốt nhất là mau rời đi, nếu không một lúc nữa kết quả của Mã Chấn Tây chính là kết quả của các hạ.

Rốt cục lão nhân không thể nào ở lại nơi này được nữa, lập tức động thân chạy về phía tiếng thanh la.

Hoắc Nguyên Chân không có nhanh chóng chạy theo, mà là lặng lẽ náu mình phía sau, chậm rãi tiến về phía trước.

Tình cảnh lớn như vậy, mình muốn nhúng tay vào vẫn còn kém một chút, lặng lẽ theo sau quan sát còn tạm được, ngàn vạn lần không thể ra chính diện chiến trường.

Một lát sau, hắn đã đi tới gần chỗ tiếng thanh la vang dậy.

Cung điện cao vút nguy nga, địa điểm mà Mã Chấn Tây lựa chọn không ngờ rằng lại là nóc của chính điện mà Hoàng đế bệ hạ nghị sự.

Quả nhiên là hết sức ngông cuồng, giống như phiên bản của Nguyệt Viên Chi Dạ, Tử Cấm Chi Điên.

(Trong truyện Lục Tiểu Phụng của Cổ Long, đây là trận chiến nổi tiếng Độc Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết trên nóc Tử Cấm thành).

Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ ẩn vào chỗ tối, xung quanh đại điện này đã xuất hiện đầy hộ vệ trong cung, trong ngoài tầng tầng.

Lão nhân mà hắn gặp khi nãy đang đứng trước đội ngũ hộ vệ, sắc mặt xanh mét nhìn mấy người trên đại điện.

Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lên, trên nóc đại điện có bốn người đang đứng.

Một người trong đó là một lão nhân cầm trong tay quái trượng, một thân áo đen, mái tóc phất phơ bay lượn theo gió, lão nhân này mù một mắt, so ra cũng gần giống như Phi Thiên Biên Bức Kha Trấn Ác.

Ba người khác, Hoắc Nguyên Chân cũng biết hai người.

An Như Sương, An Như Huyễn.

Dung mạo đôi tỷ muội này cơ hồ giống nhau như đúc, áo trắng phất phơ như Hằng Nga cung Quảng giáng phàm.

Chỉ bất quá tựa hồ hai người này không cùng phe, một đứng ở bên trái, một đứng ở bên phải.

Còn có một nam tử trung niên nho nhã, đứng ở đối diện lão nhân áo đen kia.

Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn qua đã có thể xác định, lão nhân áo đen kia hắn là Tây Cuồng Mã Chấn Tây, một thân y phục cũng không biết bao nhiêu năm không có tắm rồi, rõ ràng là vải đen, không ngờ rằng gió thổi cũng không động, có thể thấy được nặng nề tới mức nào.

Hơn nữa mái tóc lão bay lên từng chùm từng chùm, không hề có cảm giác phiêu dật gì cả.

Ngược lại tỷ muội An Như Sương cùng An Như Huyễn tơ xanh buộc tóc phất phơ, tóc dài tới eo, khí tức xuất trần.

Mã Chấn Tây hoàn toàn không nhìn quân binh phía dưới, ở trên đại điện lên tiếng.

Thanh âm lão khàn khàn:

- Hai tiểu cô nương An gia, dung mạo cũng xinh tươi non mọng, các ngươi cũng dám tới đây dòm ngó bảo bối của lão phu, quả thật lá gan không nhỏ. Có tin rằng lát nữa lão phu sẽ bắt các ngươi lại, cho tỷ muội các người hưởng thụ bảo bối chân chính của lão phu chăng?

Hoắc Nguyên Chân bên dưới âm thầm phun một bãi nước bọt, lão bất tử này hơn một trăm tuổi còn có ý định này, quả thật là không biết xấu hổ.

Dưới đại điện Hoàng cung, sắc mặt hoàng thúc kia tái xanh, nói với bên trên:

- Mã Chấn Tây, các ngươi không nên quá càn rỡ, nơi này là Hoàng cung đại nội, ba thước cấm địa, há có thể dùng cho các ngươi giương oai như vậy!

Mã Chấn Tây liếc mắt nhìn xuống phía dưới:

- Hắc hắc, tiểu bối, Hoàng cung thì đã sao? Năm xưa lúc lão tử tung hoành giang hồ, nãi nãi của ngươi cũng còn là nha đầu miệng còn hôi sữa, lại dám hô to gọi nhỏ với lão phu như vậy? Người tin rằng hiện tại lão phu sẽ tiểu trên nóc Hoàng cung này, để cho sau này này quần thần nghị sự đều nghe được mùi hương của lão phu hay không?

Lão già mất nết này nói một hơi làm cho bên dưới xôn xao một trận, thật là cuồng vọng, thật quá vô sỉ!

Hoàng thúc kia còn muốn mở miệng phản bác, không nghĩ tới Mã Chấn Tây quay sang nói với An Như Sương cùng An Như Huyễn:

- Hai tiểu nha đầu, trước hết cho các ngươi kiến thức một chút lão Nhị của lão phu, bảo đảm các ngươi nhìn thấy ắt sẽ động lòng.

Sau khi nói xong, lão nhân này thật sự bắt đầu cởi quần, dường như muốn lấy lão Nhị của mình ra.

An Như Sương cùng An Như Huyễn không hẹn mà cùng quay đầu đi chỗ khác, lão già vô sỉ này đã vượt qua ranh giới cực hạn của người bình thường, nếu không phải vì tranh đoạt Huyết Ma tàn đồ, cả đời các nàng cũng sẽ không muốn nhìn lâu người này một chút.

Nhưng trong khoảnh khắc các nàng vừa quay đầu đi, Mã Chấn Tây đột nhiên động.

Những gì mà lão vừa làm cũng chỉ là mưu kế, mục đích cũng chỉ là để cho An gia tỷ muội không nhìn mình, chỉ cần các nàng không nhìn mình, tinh thần sẽ có lúc buông lỏng, chính là cơ hội tốt cho mình xuất thủ.

Mã Chấn Tây không ngốc chút nào, hơn một trăm tuổi giúp cho lão hiểu được rất nhiều đạo lý, nhất là kinh nghiệm chiến đấu, các nàng An Như Sương vẫn còn kém hơn một chút.

Cao thủ so chiêu trong nháy mắt định thắng bại, Mã Chấn Tây tuyệt đối là cao thủ, lão vừa xuất thủ lập tức nhắm về phía An Như Sương.

Bất quá một đòn này là dưới chân phát lực, hất lên một đống mảnh ngói, vỗ đầu che mặt đập tới An Như Sương, sau đó thân hình lão nhanh như điện chớp, chợt đánh về phía An Như Huyễn.

An Như Sương bị mảnh ngói đánh tới trong nháy mắt làm cho có hơi chật vật, nội lực thuần túy của Mã Chấn Tây nhất định là cao hơn mình. Lực đạo của những mảnh ngói này bắn tới cũng rất lớn, hơn nữa rất nhiều, nàng không thể không tránh né.

Nhưng nàng vừa tránh né, bên kia An Như Huyễn liền lọt vào thế bị động.

Bởi vì quay đầu không nhìn Mã Chấn Tây, cho nên An Như Huyễn cũng không có phản ứng kịp ngay tức khắc, chờ nàng kịp phản ứng, thiết quải Mã Chấn Tây đã vỗ đầu đánh tới.

Nàng vừa chật vật lách mình né tránh, thiết quải lão đã quét ngang.

Vốn là công lực nàng kém hơn đối phương một bậc, hiện tại lại càng rơi vào thế bị động. Giờ phút này U Minh Quỷ Trảo cùng Sinh Tử Phù của An Như Huyễn cũng hoàn toàn không phát huy ra uy lực, thậm chí lọt vào trong nguy hiểm.

An Như Sương tránh được những mảnh ngói kia, lập tức vung kiếm tiến lên, đồng thời nói với nam tử nho nhã bên cạnh:

- Hoàng Kỳ, chúng ta cùng tiến lên!

Hoàng Kỳ gật đầu một cái, đi theo sau lưng An Như Sương xông tới, tựa hồ muốn giáp công Mã Chấn Tây.

Nghe thấy tên Hoàng Kỳ, Hoắc Nguyên Chân cũng giật mình kinh hãi, Hoàng Kỳ này cũng không phải là người bình thường.

Thập Đại Cao Thủ Ma giáo hiện tại, dưới Mạc Thiên Tà mạnh nhất chính là Nhị Thánh, lợi hại hơn Tam Trưởng Lão, Tứ Đại Pháp Vương một chút.

Nhị Thánh là Quỷ Kiến Sầu Lam Hi, Ma Sư Hoàng Kỳ, hai người này còn có danh hiệu gọi là Hi Kỳ Nhị Thánh.

Nghe nói Hoàng Kỳ đã từng là sự phụ Mạc Thiên Tà, chỉ bất quá sau đó Mạc Thiên Tà thanh xuất ư lam, Hoàng Kỳ cũng cam tâm phụ trợ Mạc Thiên Tà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio