Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Hai người này mười mấy năm trước chính là Tiên Thiên trung kỳ, bây giờ đạt tới cảnh giới gì cũng không ai biết. Hôm nay Hoắc Nguyên Chân thấy lập tức ý thức được, Hoàng Kỳ đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ.
Nếu là ba người này liên thủ, tuyệt đối có thể đánh bại Mã Chấn Tây, đoạt được Huyết Ma tàn đồ, có thể kế hoạch trước đó của các nàng cũng là như vậy.
Nhưng An Như Sương mới vừa xông lên hai bước, chuẩn bị gia nhập vào vòng chiến, đột nhiên cảm thấy eo lưng tê chồn.
Hoàng Kỳ ở phía sau bất ngờ điểm huyệt đạo An Như Sương.
- Ha ha! An Như Sương, không ngờ tới phải không, Mã tiền bối vốn là người trong Ma giáo ta, nàng lại cho rằng ta sẽ theo phe các nàng.
An Như Huyễn đang nguy cấp lại thấy tỷ tỷ bị điểm huyệt, lòng như lửa đốt.
Mặc dù hai tỷ muội các nàng hiện tại không phải là hòa hợp với nhau, nhưng vẫn nhất trí về vấn đề lợi ích. Tỷ như lần này tranh đoạt Huyết Ma tàn đồ của Mã Chấn Tây, các nàng đã thương lượng xong xuôi, nhất định phải liên thủ, một khi thành công lúc ấy hai tỷ muội sẽ nghiên cứu vấn đề phân chia Huyết Ma tàn đồ.
Hơn nữa Hoàng Kỳ truyền bá ra tin tức này cũng được các nàng mời tới, ba người này liên thủ với nhau, trong thiên hạ đã khó tìm địch thủ. Thậm chí trước khi tiến vào Hoàng cung, các nàng đã đánh cho bị thương nhiều người giang hồ, đã trải qua nhiều cuộc thi vòng loại, cuối cùng mới là ba người các nàng đến nơi này khiêu chiến Mã Chấn Tây.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Hoàng Kỳ cùng Mã Chấn Tây là một phe!
Hoàng Kỳ điểm huyệt đạo An Như Sương xong, lập tức xông về phía An Như Huyên, miệng nói:
- An Như Huyễn, bó tay chịu trói đi, lần này thật ra chính là vì Huyết Ma tàn đồ trên người nàng. Giao ra Huyết Ma tàn đồ, còn có thể tha cho các nàng một con đường sống.
Mã Chấn Tây lại cười hắc hắc nói:
- Tha gì mà tha, mặc dù hai tiểu nha đầu này cũng không coi là trẻ, nhưng đối với lão phu mà nói còn rất trẻ, hơn nữa hình dung dáng dấp còn tươi mọng hơn cả tiểu cô nương. Thứ mà lão phu muốn, nhất định phải được!
Vốn An Như Huyễn bắt đầu đã rơi vào thế hạ phong, vẫn không có cơ hội hoàn thủ, hiện tại hai người liên thủ, nàng càng lọt vào trong nguy cơ.
Thiết quải đánh tới, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể dùng bảo kiếm ngạnh kháng. Nhưng bảo kiếm làm sao có thể chống lại thiết quái, lập tức rời tay bay ra.
Mất đi bảo kiếm càng không cách nào chống đỡ, rất nhanh nàng bị Hoàng Kỳ đánh một chưởng trúng bả vai.
Thân thể thấp thoáng một cái, Mã Chấn Tây nắm lấy cơ hội, một thiết quái đánh trúng hậu tâm An Như Huyễn. An Như Huyễn kêu thảm một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống đất, lăn về phía trước hai vòng.
Mặc dù người bị thương nặng, nhưng dù sao An Như Huyễn cũng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, thừa dịp ngã xuống đất lăn đi, lấy ra hai đạo Sinh Tử Phù, dùng một góc độ hết sức bất ngờ bắn ra ngoài.
Mã Chấn Tây cùng Hoàng Kỳ đều không nghĩ tới dưới tình huống này An Như Huyễn còn có thể sử dụng ám khí, bị ép cho luống cuống tay chân.
An Như Huyễn nhân cơ hội này lần nữa phát ra một đạo Sinh Tử Phù, bất quá lại là bắn vào tỷ tỷ An Như Sương đang đứng ngẩn người một bên.
An Như Sương bị Sinh Tử Phù đánh trúng, huyệt đạo lại được giải khai.
Một mực nhìn muội muội bị vây công, An Như Sương cũng nôn nóng trong lòng. Vừa giải khai huyệt đạo lập tức dùng Sinh Tử Phù cùng U Minh Quỷ Trảo, nội lực thúc giục phát đến cực hạn, đồng thời tấn công Mã Chấn Tây cùng Hoàng Kỳ, dáng vẻ rõ ràng là liều mạng.
- Như Huyễn, muội chạy mau, ta không kiên trì được bao lâu?
An Như Huyễn không trả lời, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, kiên cường đứng lên, thừa dịp Mã Chân Tây cùng Hoàng Kỳ bị cuốn lấy, nhảy một cái rời đi khỏi đỉnh đại điện. Thân thể lăng không bay vút, lại bay tới phương hướng Hoắc Nguyên Chân.
Đội trưởng cấm vệ quân phía dưới thấy nữ tử này bị thương, lập tức ý thức được cơ hội lập công tới, Hoàng thượng vô cùng thống hận người giang hồ dám gây chuyện bên trong Hoàng cung, nghiêm lệnh giết chết không tha.
Mặc dù nữ tử này xinh đẹp không giống người thường, nhưng vì mình thăng quan phát tài, đội trưởng cấm vệ quân cũng quyết tâm ra tay độc ác, lập tức hạ lệnh:
- Bắn tên!
Cấm vệ phía dưới đã sớm chuẩn bị xong đồng loạt bắn ra trăm phát tên, nhắm vào An Như Huyễn giữa không trung.
Nếu là bình thời, An Như Huyễn không thèm quan tâm cung tiễn của đám người bình thường này. Nhưng hiện tại thân nàng bị trọng thương, làm sao có thể né tránh, cố sức ngăn cản cũng không ngăn được hết, bụng, đùi cùng trước ngực đều trúng tên, thân hình rơi xuống.
Bất quá bởi vì quán tính, vị trí nàng rơi xuống đúng vào trên phòng mà Hoắc Nguyên Chân đang ẩn núp.
Nghe thấy mảnh ngói nóc phòng vỡ vụn, Hoắc Nguyên Chân biết An Như Huyễn đã rơi xuống nóc phòng.
Nếu như không có kỳ tích gì phát sinh, sợ rằng hôm nay An Như Huyễn khó thoát kiếp này.
Trong lòng không khỏi hiện lên cảnh tượng trước kia ở núi Thiếu Thất, bên trong phòng, mình không cẩn thận lột xuống y phục nàng. Cảnh tượng kinh diễm ấy đến nay hắn vẫn không thể nào quên.
Nàng còn có Huyết Ma tàn đồ, không thể rơi vào trong tay người khác...
Hoắc Nguyên Chân tìm một cái cớ cho mình, lập tức nhảy lên trên phòng, thừa dịp những cấm vệ kia còn chưa xúm lại xốc thân thể An Như Huyễn lên trên vai, nhanh chóng phi độn đi xa.
Thấy An Như Huyễn bị người cứu đi, người ở chỗ này hoàn toàn bất ngờ.
An Như Sương trước hết phản ứng kịp, lập tức liều mạng công kích Mã Chấn Tây cùng Hoàng Kỳ, không để cho hai người bọn chúng có cơ hội truy kích muội muội mình.
Liều mạng công kích một trận, rốt cục An Như Sương kiệt lực, bắn ra một lần mười mấy đạo Sinh Tử Phù, làm cho hai người Mã Chấn Tây phải bận rộn né tránh, sau đó trực tiếp thi triển khinh công chạy đi xa.
Chuyện đột biến để cho Mã Chấn Tây ứng phó không kịp, không khỏi giận dữ nói:
- Đừng mơ chạy thoát tên nào, Hoàng Kỳ ngươi đuổi theo giết An Như Sương, ta đuổi người cứu đi An Như Huyễn.
Hoàng Kỳ gật đầu đuổi theo phương hướng An Như Sương chạy, mà Mã Chấn Tây đuổi theo Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng lão mới vừa nhảy lên, vị hoàng thúc phía dưới rốt cục chờ được cơ hội, hung hăng vung tay lên:
- Bắn tên, tất cả mọi người cùng bắn lão thất phu này cho ta!
Băng!
Mấy trăm cánh cùng đồng loạt bắn ra, một mảnh mưa tên dày đặc như châu chấu bao trùm bay về phía Mã Chấn Tây.
- Đám chuột nhắt này cũng muốn làm thương tổn lão phu ư?
Mã Chấn Tây nổi giận gầm lên một tiếng, thiết quải múa tít giữa không trung hạt mưa không chui lọt, ngăn chặn tất cả mưa tên này.
Nhưng hành động này cũng làm ảnh hưởng tới thân thể lão, không thể tiếp tục tiến về phía trước, mà sắp rơi xuống nóc một gian phòng.
Rơi xuống nóc phòng là có thể phát lực lần nữa, bay trở lên không, sau khi bay lên cung tên bên dưới sẽ không còn uy hiếp được lão nữa.
Nhưng không đợi lão rơi xuống tới nóc phòng, đột nhiên cảm thấy bên hông đau nhói, giống như vừa bị búa tạ ngàn cân đánh trúng, buột miệng kêu ối một tiếng, thân thể rơi xuống.