Phương Trượng

chương 401: giãy dụa cầu sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Vừa nghe xong nhất thời Đông Phương Minh như bị sét đánh ngang tai, tay đặt ở trên ngực cũng không thể ấn được nữa.

Nhưng hiện tại hắn không có thời gian dư thừa giải thích cái gì với nàng, Đông Phương Minh chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh vọt tới, thân thể của nàng bị hắn ném vào trong đại điện Minh chỉ là là sát đất.

Lực lượng lớn đến mức nàng không cách nào dừng lại, bay một mạch tới trước bảo tọa Minh chủ của nàng mới có thể dừng lại.

Cú ném này của hắn xa hơn năm mươi thước.

Sau khi ném Đông Phương Minh đi, Quân Mạc Vấn nhanh chóng vỗ một chưởng vào tay quay kia. Ầm một tiếng nổ vang lên, tay quay gãy, cơ quan mất đi hiệu lực, sau khi cửa sắt này rơi xuống cũng sẽ không cách nào mở ra.

Cửa sắt ùng ụng rơi xuống, đã rơi được hơn một nửa, thậm chí nàng thấy Động Huyền Tử đã bay vọt đến trước mặt Quân Mạc Vấn, đâm bảo kiếm ra.

Sau đó cửa sắt vạn cân cản trở tầm mắt Đông Phương Minh, nàng chỉ thấy thân thể Quân Mạc Vấn đột nhiên bị một tầng kim quang bao vây sau đó lại vỡ nát.

Kim quang kia rõ ràng chính là Kim Chung Tráo, lúc ở đầm nước Hồ Điệp cốc hắn từng dùng ngăn cản mưa gió với nàng.

Hết thảy chuyện đều sáng tỏ, thì ra là hắn, không trách ban đầu hắn không xuất hiện, mà là đi ra ngoài dịch dung lại tìm một cây gậy lửa, mới trở về cứu mình.

Khó trách hắn muốn cho mình sống tiếp, khó trách hắn nói mình là xú nha đầu giả câm, thì ra hắn đã sớm nhận ra nàng.

Nhưng cứu mình như vậy thì có ích gì?

Cũng bởi vì hắn, Đông Phương Minh mới mất đi can đảm sống tiếp, bây giờ thật vất vả mới gặp hắn. Hắn tới cứu nàng, cho Đông Phương Minh hy vọng sống, cho nàng lý do tiếp tục sống, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn vì cứu mình mà chết sao?

Rõ ràng là Kim Chung Tráo hắn vừa thi triển đã vỡ vụn, hắn đã bị thương tới mức này, làm sao có thể chịu đựng được đả kích như vậy.

- Không!!!

Đông Phương Minh đau khổ quát to một tiếng, ra sức bò dậy từ mặt đất, vận dụng chút nội lực cuối cùng của mình. Dáng vóc yêu kiều hóa thành một đạo bạch quang, phóng nhanh về phía cửa sắt vạn cân, nàng phải đổi chỗ cho hắn đi vào.

Nhưng lúc nàng vọt tới cách cửa sắt vạn cân còn có năm thước, rốt cục cửa sắt rơi ầm xuống đất.

Trong khoảnh khắc cửa sắt rơi xuống đất, nàng nhìn thấy bên ngoài có tới bốn đôi chân, hắn đã bị ba người bao vây.

Nàng đau khổ vô cửa sắt, điên cuồng lay lay tay quay đã gãy, nhưng hết thảy đều đã muộn, cơ quan đã bị hắn phá hủy, nàng bị giam trong đại điện không ra được.

Cửa sắt vạn cân vô tình rơi xuống, đồng thời phong bế còn có cửa sổ nhỏ đại điện Minh chủ, bây giờ đại điện Minh chủ đã hoàn toàn bị đóng chết cửa, trong không ra được ngoài không vào được.

Nếu không phải như vậy, Đông Phương Minh cũng sẽ không có lòng tin chỉ cần trốn vào trong đại điện Minh chủ là có thể sống được.

Nhưng cũng chính là đạo cửa sắt vạn cân này nhốt chặt nàng ở bên trong, tuy rằng chỉ cách Hoắc Nguyên Chân một cánh cửa, nhưng cũng rất có thể vì vậy mà hai người vĩnh viễn chia ly.

Nàng biết hắn là Hoắc Nguyên Chân, đây là lúc hắn uống tửu tuyền say nói với nàng.

Hắn thật lòng cứu nàng, nhưng cứu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Hiện tại tất cả mọi người đều phản bội rời xa, khiến cho nàng mất đi hết thảy hy vọng. Hy vọng duy nhất trong lòng nàng chính là niềm tin kia, chỉ cần hắn còn đó, hết thảy mất đi cũng không thành vấn đề, có thể nói hôm nay Đông Phương Minh chính là vì hắn mà sống.

Nhưng hắn lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, cho nàng hy vọng, lại làm cho hy vọng này vỡ tan tành ngay trước mắt nàng.

Nàng có cảm giác mình sắp điên rồi, liều mạng đập mạnh vào cửa sắt, tới nỗi hai tay máu chảy đầm đìa, gào thét khàn cả tiếng, đau lòng cơ hồ không thể thở được.

Nhưng hết thảy đều là phí công, công lực của nàng càng ngày càng ít, khí lực càng ngày càng nhỏ, vỗ vào cửa sắt một hồi rốt cục toàn thân mềm nhũn trượt dài theo cửa xuống đất. Nàng tựa lưng vào cửa, ánh mắt xám như tro, lắng nghe thanh âm bên ngoài càng ngày càng yếu ớt.

Đã không nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài nữa, nàng không có cách nào biết được tình huống bên ngoài.

Chuyện duy nhất nàng biết là sau khi vào cửa, hắn đang bị ba người vây công.

Dưới tình huống bị thương nặng như vậy có khả năng là không thể sống, hắn lúc này hết thảy đều đã kết thúc.

Hắn đã chết, nàng cũng không muốn sống.

Nhưng trước khi chết đi, nàng muốn báo thù cho hắn, nàng còn phải an táng hắn, cùng an táng hắn với mình.

Sau khi ném Đông Phương Minh vào đại điện, cuối cùng Động Huyền Tử đã tới, đâm ra một kiếm, rốt cục Hoắc Nguyên Chân giả mạo Quân Mạc Vấn mở ra Kim Chung Tráo.

Nhưng Kim Chung Tráo cũng không cách nào ngăn trở, chỉ hơi trì hoãn liền bị kích phá, chẳng qua là giúp cho hắn tránh né bộ vị yếu hại, vốn là một kiếm đâm về phía tim, kết quả đâm vào bụng.

Kiếm của Động Huyền Tử là một thanh trường kiếm có chiều dài bốn thước, sau khi thân kiếm đâm trúng, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể bắt được hai tay của đối phương, chỉ có thể giữ chặt thân kiếm lão lại, để cho lão không cách nào di chuyển nữa.

Lúc này rốt cục Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang cũng chạy tới, hai người thúc giục chưởng lực lần nữa đánh tới Hoắc Nguyên Chân.

Rốt cục cửa sắt hoàn toàn rơi xuống, Đông Phương Minh đã an toàn.

Hoắc Nguyên Chân cảm giác được cửa sắt hoàn toàn phong bế, rốt cục hét lớn một tiếng:

- Tất cả cút cho ta!

Hai tay bắt lại bảo kiếm của Động Huyền Tử đột nhiên buông ra, hai tay Hoắc Nguyên Chân hợp lại rồi phân, một luồng khí màu vàng to hơn cả quả bóng rổ xuất hiện giữa song chưởng hắn.

Vốn là Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang đã đến trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, nhưng luồng khí màu vàng nóng rực này lại làm cho bọn họ cảm thấy kinh khủng, nếu bị luồng khí này đập trúng, nhất định là hài cốt không còn.

Song chương đánh tới vội vàng thu về, toàn thân hai người cũng lại nhanh về phía sau.

Mà sau khi một kiếm Động Huyền Tử đâm ra bị người này bắt lại thật chặt, còn không tin tà cố gắng rút kiếm ra, kết quả lại giống như chuồn chuồn lay cột đá, không cách nào di động chút nào.

Rốt cục đối phương nới lỏng tay, Động Huyền Tử đang rút kiếm trở về, lại thấy được luồng khí màu vàng này.

- Nội lực phóng ra ngoài, hơn nữa còn là thực chất hóa!

Động Huyền Tử nhất thời kinh hãi, luồng khí này hoàn toàn là do nội lực thuần túy tạo thành, bên trong ẩn chứa lực lượng hủy diệt làm cho lão cũng cảm thấy kinh hãi.

Nhanh chóng rút kiếm, cũng không kịp lo đến chuyện khác, Động Huyền Tử cũng cấp tốc thối lui ra sau.

Bọn họ không biết luồng khí này đã là tập hợp toàn thân nội lực Hoắc Nguyên Chân, nếu như đánh ra một đòn này, vậy hắn hoàn toàn không còn nội lực.

Hoắc Nguyên Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng chấn nhiếp cho địch nhân thối lui.

Nhưng hắn không dám thu hồi Tam Phân Chân Dương Khí, mà là một tay nâng luồng khí giữa không trung, đi về phía trước từng bước một, rời đi cửa đại điện Minh chủ, đi tới trong mưa gió.

Giữa cơn mưa như trút, ba đại cao thủ đối phương hình thành thế ỷ giốc, bao vậy từ xa Quân Mạc Vấn này.

Đối phương có luồng khí kinh khủng như thể nơi tay, không nên cường công là hơn. Dù sao bụng hắn mới bị trúng thương, chỉ cần trì hoãn thêm một lúc nữa, chỉ sợ người này sẽ phải chảy máu mà chết.

Động Huyền Tử lên tiếng nói:

- Quân Mạc Vấn, ngươi cũng không phải là Quân Mạc Vấn, rốt cuộc ngươi là ai?

- Hừ, uổng cho các ngươi là người trong giang hồ, đến bây giờ vẫn không nhìn ra ta là ai sao?

Động Huyền Tử cười lạnh một tiếng:

- Bần đạo chẳng qua là thuận miệng hỏi, ngươi không nói ta cũng đoán không sai biệt lắm. Có quái lực như vậy, hơn nữa thân thể cường hãn đến trình độ này, bị trọng thương rất nhiều còn có thể đứng vững vàng không ngã. Chỉ riêng tính kiên cường cùng cố chấp, bần đạo cũng rất bội phục, tình huống như vậy làm cho bần đạo nhớ tới hòa thượng điên cuồng trên tổng đàn Ma giáo ở Thiên Sơn.

Động Huyền Tử vừa nói như thế, Triệu Vô Cực và chưởng môn Võ Đang lập tức bừng tỉnh ngộ.

Chuyện Thiên Sơn đã lưu truyền rất rộng, nhưng dù sao Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang không phải là người đích thân tham dự, không thể thấy tận mắt tình huống Hoắc Nguyên Chân hoành hành lúc ấy, cho nên không đoán được.

Động Huyền Tử một lời vạch trần thiên cơ, Triệu Vô Cực cũng hiểu rõ ra, không khỏi cắn răng nghiến lợi nói:

- Nhất Giới! Là ngươi!

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không giấu giếm nữa, kéo mái tóc giả trên đầu xuống, sau đó lột cả mặt nạ da người, tiện tay nhét vào trong ngực:

- Không sai, chính là bần tăng!

- Giỏi giỏi, xem ra Thiếu Lâm tự ngươi tính toán đối địch với Võ Lâm Minh. Triệu Vô Cực ta một lòng hỗ trợ người nhập minh, hao tốn bao nhiêu tâm tư cùng khí lực, Đông Phương Minh lấy quyền khống chế môn phái Tái Ngoại đổi lấy cùng ta không để cho ngươi Thiếu Lâm nhập minh, ta cũng không chịu đáp ứng. Chẳng những người không biết cảm ân báo đáp, ngược lại đối địch cùng ta, ngươi là người xuất gia chẳng lẽ không biết tốt xấu?

- Ha ha ha, Triệu Vô Cực lão chớ nên lớn lối mà không biết thẹn như vậy, hiện tại bần tăng mới hiểu ra, cuối cùng là Đông Phương cô nương cố ý bắn ra một quả cầu, nhờ vậy Thiếu Lâm ta mới được nhập minh. Về phần lão, lão bất quá là tính toán lợi dụng bần tăng mà thôi, bần tăng hối hận đã động tay chân vào Thiên Ma Cầm của Đông Phương cô nương, chuyện này bần tăng sai lầm rồi, sai lầm rồi sẽ phải chuộc tội, hôm nay cứu Đông Phương cô nương chính là bần tăng chuộc tội.

Sắc mặt Triệu Vô Cực xanh mét:

- Ngươi cứu người, vậy không nghĩ có ai có thể tới cứu ngươi sao?

- Không cần nghĩ, nếu như trông trước trông sau cân nhắc quá nhiều, vậy đừng làm gì cả. Bần tăng đã cho là đúng, lập tức làm ngay, nếu như đến nước này còn nhẫn nhịn trong lòng liên thủ với đám ngụy quân tử các người, như vậy bần tăng còn đốt hương lạy Phật làm gì, xuất gia làm gì, làm người làm gì nữa?

- Giỏi, giỏi cho mồm mép sắc bén, Nhất Giới, vậy ngươi hãy trả giá cho tính cố chấp của mình đi.

Bị Hoắc Nguyên Chân dùng lời lẽ sắc bén khiển trách, Triệu Vô Cực cơ hồ tức bể phổi, nói với Động Huyền Tử cùng chưởng môn Võ Đang:

- Hai vị, Triệu mỗ không muốn tiếp tục chờ đợi, chúng ta cùng tiến lên, giết chết người này đi!

Động Huyền Tử chậm rãi huy vũ trường kiếm trong tay một cái:

- Nếu chờ một lát, tự nhiên hắn sẽ chết đi, nhưng bần đạo cũng không muốn đợi, không thể bị một chiêu nội lực thực chất hóa dọa lui, vậy sẽ bất lợi đối với đạo tâm tiến cảnh của bần đạo.

Nói xong Động Huyền Tử nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:

- Nhất Giới, ban đầu bần đạo từng cho Thiên Cực cùng Thiên Huyền chuyển lời cho ngươi, nói ta có thể đề cử ngươi nhập minh. Nhưng ngươi không có tới tìm bần đạo, vậy giữa chúng ta cũng vô duyên trở thành đồng minh, một kiếm kế tiếp, bần đạo sẽ chém đầu người xuống!

Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:

- Cũng may là ban đầu không đi Không Động các ngươi, nếu không bần tăng lại phạm thêm một sai lầm.

Động Huyền Tử lộ vẻ khinh thường nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Chấp mê không tỉnh, chịu chết đi!

Lời còn chưa dứt, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hướng về phía mấy người hét lớn một tiếng:

- Mê!

Thình lình hắn thi triển chữ thứ tự trong Lục Tự Đại Minh Chú, cũng thu hồi luồng Tam Phân Chân Dương Khí vào cơ thể trong nháy mắt.

Phạm âm phối hợp Sư Tử Hống này chẳng qua chỉ mang đến rung động ngắn ngủi cho mấy người đối phương.

Mà Hoắc Nguyên Chân tranh thủ trong khoảnh khắc đối phương chấn động, lập tức thi triển thân pháp Đại Na Di, thân thể bắn mạnh lên không.

Thân pháp Đại Na Di lần này thật nhanh, khiến cho đối phương không cách nào truy kích

Mà cùng lúc đó, Kim Nhãn Ưng đã sớm được Hoắc Nguyên Chân ra lệnh vừa đúng lúc đáp xuống. Nó vừa xuống, Hoắc Nguyên Chân bay lên, hai bên gặp nhau giữa không trung, Hoắc Nguyên Chân chộp ra một trảo bắt đúng vào chân Kim Nhãn Ưng.

Kim Nhãn Ưng bay gần song song mặt đất, sau khi Hoắc Nguyên Chân chộp lấy chân mình lập tức vỗ cánh bay nhanh về phía trước, nháy mắt đã bay đi hơn hai mươi thước.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, khiến cho Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang ứng phó không kịp.

Duy chỉ có phản ứng Động Huyền Tử là nhanh nhất, bị Phạm âm hòa thượng này chấn động một cái, đã thấy hòa thượng được lão ưng mang đi, Động Huyền Tử giận dữ nói:

- Chỉ là chút tài mọn cũng dám lấy ra phô trương, ở lại cho ta!

Lão múa may trường kiếm, một đạo kiếm khí lăng không bắn ra, nhắm vào Kim Nhãn Ưng đang bay giữa không trung.

Lão không công kích Hoắc Nguyên Chân, Kim Nhãn Ưng là mục tiêu rất lớn, chỉ cần đánh rơi nó, hòa thượng kia chạy không thoát.

Hoắc Nguyên Chân thấy không xong, quả nhiên Kim Nhãn Ưng không cách nào mang theo mình rời đi dưới tình huống này.

Nhưng hắn cũng sớm có chuẩn bị, đột nhiên buông tay để cho Kim Nhãn Ưng tiếp tục bay lên không, thoát khỏi phạm vi kiếm khí công kích. Mà bản thân hắn rơi xuống đất trở lại, bằng vào quán tính thi triển Nhất Vì Độ Giang, chạy như điên ra xa.

Lúc này bên trong sân cơ hồ không có người nào, cho dù có cũng không dám tới đây chặn lại.

Chỉ có ba người Động Huyền Tử ở phía sau nhanh chóng truy kích tới.

Động Huyền Tử cười lạnh nói:

- Trước khi chết còn cố giãy giụa, thân người bị trọng thương, bần đạo xem ngươi có thể chạy đi đâu!

Dưới chân Động Huyền Tử như nổi gió, mặc cho Hoắc Nguyên Chân thi triển Nhất Võ Độ Giang đến cực hạn, khoảng cách giữa lão và Hoắc Nguyên Chân đang chậm rãi rút ngắn lại!

Bên trong đại điện Minh chủ, Đông Phương Minh ngã ngồi ở chỗ cửa sắt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài run rẩy. Chút công lực cuối cùng của nàng sắp sửa biến mất, chỉ sau chốc lát, nàng sẽ là một người hoàn toàn bình thường.

Nàng không cam lòng, nàng còn chưa gặp hắn, vẫn không thể nói một câu đã ấp ủ trong lòng từ bấy lâu nay.

Tại sao có thể như vậy? Vì sao người tàn nhẫn bỏ ta lại như vậy, ta không muốn lại chỗ này, ta muốn sống chung với ngươi...

Nước mắt đã cạn, trong lòng đau nhói từng trận, như muốn ngất xỉu, đột nhiên nàng cảm thấy ngực khó chịu bèn há miệng nhỏ nhắn ra, phun một búng máu ra ngoài.

Ngụm máu này cũng đen như mực, mà không phải là máu đỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio