Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân ở phía trước bỏ mạng chạy thục mạng, thương thế thân thể đang nhắc nhở hắn thời thời khắc khắc, bây giờ thật sự là đến lúc sống chết trước mắt.
Nếu như cho hắn tìm được địa phương chữa thương, uống đan dược, bằng vào đặc tính chữa thương của Cửu Dương chân khí trong cơ thể, có thể trong vòng mấy ngày những vết thương này sẽ lành lại.
Nhưng hôm nay dưới tình huống này là không có khả năng khỏi được, chỉ có thể không ngừng tăng lên.
Nếu như có thể bỏ xa Động Huyền Tử một chút cũng được, hắn sẽ có thể cho Kim Nhãn Ưng đến đón mình lần nữa, nhưng tốc độ Động Huyền Tử quá nhanh, cũng không kém chút nào so với hắn vào thời kỳ toàn thịnh. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân bị thương, căn bản là không cách nào bỏ rơi lão được.
Chẳng những không thể bỏ rơi, khoảng cách vẫn đang dần dần rút ngắn lại.
Chuyện tới nước này rồi, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể hết sức chạy như điên, mục tiêu của hắn là đầm nước kia, để xem dưới nước có cơ hội thoát thân hay không.
Hiện tại cũng không có ai cản đường, Hoắc Nguyên Chân ở phía trước, Động Huyền Tử ở phía sau, phía sau cùng là Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang, bốn người nhanh như điện chớp chạy thẳng về phía đầm nước bên cạnh núi.
Không ai ngăn trở, tốc độ thật nhanh, không tới ba phút, Hoắc Nguyên Chân đã chạy tới đầm nước kia.
Máu tươi trên người đã đẫm ướt y phục, Hoắc Nguyên Chân hô hấp khó khăn, choáng váng từng trận, đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.
Mà Động Huyền Tử đã đến cách sau lưng hắn chừng mười lăm thước, hơn nữa bởi vì Hoắc Nguyên Chân bị thương, tốc độ tiếp cận càng lúc càng nhanh.
Thấy đầm nước, Hoắc Nguyên Chân bất chấp hết thảy, lăng không nhảy lên một cái, chui đầu xuống dưới.
Hôm nay cuồng phong bạo vũ, thậm chí phía trên đầm nước cũng có sóng vô cuồn cuộn, Hoắc Nguyên Chân vừa xuống đầm nước đã lập tức không thấy bóng dáng.
Động Huyền Tử đi tới bờ đầm, chém mạnh một kiếm xuống vị trí mà Hoắc Nguyên Chân vừa nhảy xuống.
Dường như đầm nước bị một kiếm này bổ thành hai nửa, bọt nước tung bay. Trong khoảnh khắc này Động Huyền Tử thấy được một bóng người chớp động, trong nước dâng lên một trận bọt màu đỏ máu.
- Thật là hay quá, ở đây rồi, chúng ta xuống nước!
Động Huyền Tử cũng không biết một kiếm mới vừa có thương tổn tới hòa thượng này hay không, nhưng lão là người cuối cùng phát hiện vị trí của đối phương, lập tức hô to với Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang sau đó chạy tới.
Đến thời khắc này, bọn họ cũng không thể cho phép hòa thượng này chạy thoát như vậy, lập tức đi tới bên đầm nước, chuẩn bị xuống nước ở vị trí mà Động Huyền Tử vừa chỉ.
Trên bầu trời giáng một tia sét xuống đầm nước, trong phút chốc cột nước phóng lên cao, toát ra một cỗ uy thế làm cho ba người đều không thể không tạm thời lấy tay che mặt.
Chờ cột nước rơi xuống, mấy người đang muốn xuống nước, đột nhiên Động Huyền Tử nói:
- Chậm đã, dường như có điều cổ quái!
Thấy dáng vẻ Động Huyền Tử cẩn thận như vậy, Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang cũng cảm thấy có điều gì đó khác thường. Mặc dù xung quanh còn là cuồng phong bạo vũ, nhưng không khí đã có chút biến hóa, trở nên càng thêm mờ tối, hơn nữa tựa hồ có sương mù màu đen nhè nhẹ tràn ngập trên không trung.
Rất nhanh xung quanh càng ngày càng mờ tối, trong cuồng phong tựa hồ có người đang mơ hồ gào lên.
- Động Huyền Tử đạo trưởng, đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Vô Cực không hiểu rõ tình huống lắm, chỉ cảm thấy không khí nơi này quỷ dị, làm cho lão hết sức không thoải mái.
- Bần đạo cũng không rõ ràng lắm, bất quá tựa hồ có liên quan cùng đầm nước này.
- Đầm nước?
Triệu Vô Cực cúi đầu xem thử đầm nước có vẻ đen tối, lẩm bẩm nói:
- Nhất Giới mới vừa tiến vào đầm nước, chẳng lẽ nhanh như vậy đã biến thành quỷ rồi sao, hắn làm chuyện gì vậy?
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên chưởng môn Võ Đang quát to một tiếng:
- Mau xem, dường như bên trong đầm nước có thứ gì đó.
Động Huyền Tử cùng Triệu Vô Cực vội vàng nhìn về phía đầm nước, chỉ thấy trong đầm nước có một bóng người chậm rãi dâng lên, từ từ lộ ra nửa người trên, từ từ lên trên bờ.
Triệu Vô Cực nhướng mày quát to:
- Nhất Giới hòa thượng, vì sao không ở dưới nước nữa, ngươi chạy tới chết rồi sao?
Người kia không trả lời, lảo đảo lắc lư trong nước đi tới phía trước, động tác cứng nhắc.
Triệu Vô Cực phương không trả lời mình, trong lòng tức giận đang muốn mở miệng quát mắng, đột nhiên Động Huyền Tử nói:
- Không nên lộn xộn, dường như người này không phải là Nhất Giới!
- Không phải là Nhất Giới? Chẳng lẽ bên trong đầm nước còn có những người khác hay sao?
Lúc này sắc mặt Động Huyền Tử nghiêm nghị, ra hiệu cho Triệu Vô Cực chớ có lên tiếng, nhìn chằm chằm bóng người bên trong đầm nước từ từ tiếp cận, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
Triệu Vô Cực cũng cảm giác được không đúng, vận chuyển chân khí vào lòng bàn tay, khẩn trương nhìn chằm chằm người trước mặt dần dần tiếp cận.
Lại một tia sét xé rách bầu trời, chiếu rọi hoàn cảnh xung quanh, cũng chiếu sáng mặt người đối diện.
Cho dù là công lực ba người Động Huyền Tử cực cao, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho tóc gáy dựng đứng, toát mồ hôi lạnh toàn thân, suýt chút nữa kinh hô thất thanh.
Dưới ánh chớp thấy rõ ràng đó không phải là một người, mà là một quỷ vật toàn thân trắng bệch, gương mặt sưng phù.
Cánh tay cứng nhắc múa may, đầu lưỡi thè ra thật dài, quỷ vật này bước chân tập tễnh đến gần ba người, cổ họng phát ra tiếng kêu òng ọc, dường như thấy được thức ăn ngon vậy.
- Đây là thứ quý gì? Trong đầm nước Hồ Điệp cốc các ngươi có người chết đuối hay sao?
Chưởng môn Võ Đang đầu tiên không nhịn được, hỏi Triệu Vô Cực một câu.
Triệu Vô Cực cũng cảm thấy phát lạnh toàn thân, nói với chưởng môn Võ Đang:
- Người chết ở Hồ Điệp cốc rất nhiều, mặc dù chưa nghe nói qua nơi này có người chết, nhưng nói không chừng có kẻ nào xui xẻo bị người ném xuống dưới cũng không chừng.
Chưởng môn Võ Đang nói:
- Không cần biết y là thứ gì, nếm thử một kiếm của ta trước, xem y có thể làm được gì.
Sau khi nói xong, vì khống chế sợ hãi trong lòng, lão giơ tay lên vỗ ra một chiêu phách không chưởng, đánh thắng tới quỷ vật này.
Chưởng môn Võ Đang cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, sức chiến đấu thực tế cũng không kém hơn Triệu Vô Cực bao nhiêu, uy lực một chưởng này cũng là không gì sánh kịp, phát ra một chưởng dân động sóng cuộn ầm ầm.
Quỷ vật kia di động chậm chạp, cũng không biết tránh né, bị một chiêu phách không chưởng đánh trúng, thân thể chia năm xẻ bảy, rơi xuống đầm nước không thấy.
- Ha ha! Cũng bất quá chỉ là như vậy mà thôi, vật như vậy cho dù hóa thành quỷ cũng không có gì phải sợ.
Một chưởng đánh ra, trong lòng mấy người đại định, có lẽ nơi này thật sự có một con thủy quỷ, nhưng đã bị giết chết, không có gì phải sợ.
Chưởng môn Võ Đang mới vừa cười đôi câu, đột nhiên quát to một tiếng:
- Người nào!
Lão vừa gọi, hai người Động Huyền Tử cũng cảm giác dưới chân khác thường, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Vừa cúi đầu nhìn, hai người cũng đồng thời bật kêu thành tiếng, con ngươi suýt chút nữa rớt xuống, bởi vì ở dưới chân bọn họ có hơn mười con thủy quỷ bò ra.
Hơn nữa dưới tình huống bọn họ không biết đã thi nhau nắm lấy chân bọn họ, ra sức kéo bọn họ xuống nước.
- Không ngờ rằng có nhiều thủy quỷ như vậy, đừng sợ, chúng ta đánh bọn chúng xuống nước.
Động Huyền Tử kêu một tiếng, ba người nhất tề phát ra công kích, chưởng phong kiếm khí bay lượn. Chỉ trong khoảnh khắc, mười mấy con thủy quỷ đều bị đánh cho tan tác, rơi lại xuống đầm nước
- Phù! Thật là kinh khủng, rốt cuộc bên trong đầm nước này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có nhiều thủy quỷ như vậy?
Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang đều đổ mồ hôi, không phải là mệt, là sợ, dù sao bị quỷ bắt lại cổ chân kéo xuống đầm nước, không ai thích trải qua chuyện như vậy.
- Không biết sau khi Nhất Giới kia xuống nước, có phải cũng bị những thủy quỷ này giết chết hay không? Ta thấy dường như đám thủy quỷ này chết cũng đã được một thời gian, dường như trong đó không có Nhất Giới.
Chưởng môn Võ Đang chưa dứt lời, đột nhiên há to miệng dừng lại.
Bởi vì giờ khắc này bất kể là mặt nước hay là trên bờ đều có vô số thủy quỷ xuất hiện, con nào cũng lộ ra vẻ kinh khủng của người chết, lảo đảo lắc lư đi về phía ba người.
- Đây... Đây quả thật là... Vì sao lại nhiều như vậy?
Số lượng thủy quỷ xuất hiện lần này không có một ngàn cũng có tám trăm. Bên trong đầm nước u ám, khắp nơi toàn là cánh tay của chúng đang múa may, thủy quỷ hiện thân dường như vô cùng vô tận.
Động Huyền Tử hung hăng cắn răng:
- Đáng chết, vì sao lại có thể có nhiều thủy quỷ như vậy, đây chỉ sợ không phải thủy quỷ chân chính, có lẽ là có người đang thi pháp hại chúng ta!
- Thi pháp ư, chỉ có Nhất Giới ở dưới nước, chẳng lẽ hắn còn có bản lĩnh như vậy hay sao?
- Bần đạo không biết hắn có bản lĩnh như vậy hay không, nhưng ta khẳng định một điểm, những thủy quỷ này tuyệt đối không có gì đáng sợ!
Động Huyền Tử hét lớn một tiếng tựa hồ cho mình thêm can đảm, sau đó trường kiếm nơi tay, lăng không chém xuống một kiếm nữa.
Kiểm khí đi tới nơi nào, sắc trời lập tức trở nên sáng lên, những thủy quỷ kia nhất thời tan thành tro bụi, sương mù màu đen xung quanh cũng mờ đi một chút.
Tựa hồ theo một kiếm lão chém ra, không khí quỷ dị chung quanh lập tức biến mất rất nhiều. Mặc dù tiết trời vẫn khắc nghiệt, sấm sét ầm ầm, nhưng cũng đã gần như trở lại tiết trời bình thường.
- Đạo huynh quả nhiên lợi hại, thứ này giống như là pháp thuật, nhất định là hòa thượng kia làm ra, quả nhiên là một yêu tăng.
Động Huyền Tử lạnh lùng nói:
- Không nghĩ tới trong thiên hạ còn có bản lãnh thần kỳ bậc này, đáng tiếc hắn gặp phải bần đạo, sẽ không thể nào tác quái. Hiện tại ba người chúng ta xuống nước, chắc chắn hắn không có năng lực chống cự.
Đang khi nói chuyện, đột nhiên trước mắt ba người lóe lên một trận kim quang, khiến cho bọn họ gần như không thể nào mở mắt.
Theo bản năng bọn họ lấy tay che mắt, đến lúc mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh biến hóa khác hẳn.
Mây lành mờ mờ ảo ảo, màu sắc sặc sỡ, thiên địa sáng trong, ba người đang đứng dưới chân một ngọn núi lớn.
Một thềm đá trải dài dẫn lên đỉnh núi, nơi xa một Phật điện to lớn toát ra hào quang bảy sắc, bầu trời Phạm âm trận trận, dưới đất nhiều đóa hoa sen nở rộ, tựa như tiên cảnh.
- Đây... Đây là cái gì?
Động Huyền Tử vận dụng mục lực nhìn lên đỉnh núi, chỉ thấy bảng hiệu to tướng trên Phật điện kia cũng có thể thấy rõ, phía trên bốn chữ to Đại Lôi Âm Tự sơn son thếp vàng.
- Đại Lôi Âm Tự, đây là địa phương nào?
Chưởng môn Võ Đang nói một câu, Động Huyền Tử lập tức nói:
- Không cần biết là địa phương gì, chỉ cần một kiếm của ta là có thể phá.
Lão vung tay xuất ra một kiếm, đánh trúng vách núi gần đó, nhất thời không gian đung đưa một trận, dường như tiên cảnh này sắp sửa sụp đổ.
- Hừ, dường như bền chắc hơn mới vừa rồi một chút, bất quá chỉ là vô dụng, xem ngươi có thể chống được mấy kiếm.
Động Huyền Tử đang chuẩn bị ra kiếm lần thứ hai, đột nhiên trên bầu trời một thanh âm vang vọng:
- Những kẻ vô tri, dám vọng động đao thương ở Đại Lôi Âm Tự, phải bị tội gì?
Động Huyền Tử cười lạnh một tiếng:
- Nhất Giới, đừng giả thần giả quỷ ở chỗ này cho bần đạo, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!
Lời còn chưa dứt, trên bầu trời một tiếng quát to vang lên:
- Lớn mật!
- Bần đạo lớn mật, ngươi có thể làm gì được?
Động Huyền Tử đang muốn quơ múa bảo kiếm lần nữa, đột nhiên trước mắt kim quang chớp động, mấy người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bông, giống như mặt đất dưới chân bỗng chốc bay lên, nâng bọn họ lên cao.
Kinh hãi cúi đầu nhìn lại, thì ra dưới chân bọn họ là một bàn tay màu vàng to lớn!
Ba người Động Huyền Tử kinh hãi nhìn Phật tử to lớn trên bầu trời, bàn tay kia giống như được đúc bằng sắt thép, mà ba người mình đang đứng trong lòng bàn tay Phật tổ.
Giờ phút này chưởng môn Võ Đang có vẻ hoang mang ngơ ngác, lắc đầu liên tục nói:
- Không, không thể nào, vì sao chúng ta đánh nhau lâu như vậy, vẫn ở trong lòng bàn tay Phật tổ?
Ngay cả lồng ngực Triệu Vô Cực cũng phập phồng kịch liệt, cảnh tượng vô cùng chấn động này khiến cho lão cảm thấy nghi hoặc cực độ, Phật tổ trên trời khiến cho lão có cảm giác muốn quỳ bái hành lễ.
Hơn nữa bàn tay khổng lồ kia cũng mang lại cho lão cảm giác dù mình giãy dụa thể nào, cũng không thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay Phật tổ.
Duy chỉ có ánh mắt của Động Huyền Tử coi như thanh tĩnh, nhưng áp lực cũng không nhỏ, kiếm trong tay hơi có vẻ run rẩy.
Mặc dù công lực cực cao, nhưng cảnh tượng rõ ràng vượt qua nhận biết này, có lực công kích không nhỏ đối với bất kỳ người nào, ai không lọt vào cảnh tượng kỳ lạ này, không có cách nào hiểu được cảm giác chấn động trong đó.
Nhưng dù sao Động Huyền Tử cũng thuộc lớp người đứng đầu giang hồ, không dễ dàng gì bị mê hoặc, rốt cục giơ bảo kiếm trong tay lên, run rẩy chỉ về phía Phật tổ giữa không trung:
- Nhất Giới, ta biết đây là người giở trò quỷ, không thể không nói năng lực của ngươi rất mạnh, vượt ra khỏi bần đạo tưởng tượng, nhưng người đã nghĩ sai một chuyện, bần đạo tin phụng chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phật tổ của người không thể mê hoặc được bần đạo! Xem kiếm!
Thân thể lão nhảy lên thật cao, trường kiếm chuẩn bị lăng không đánh xuống.
Mà lúc này Phật tổ màu vàng kia đột nhiên mở bừng đôi mắt, bàn tay lăng không lộn một cái, nhất thời trời đất đảo lộn, giống như một ngọn Thái Sơn đè xuống đỉnh đầu ba người.
Động Huyền Tử toát mồ hôi lạnh toàn thân, áp lực này làm cho lão sắp sửa sụp đổ, nhưng vẫn cố gắng kiên trì, vung trường kiếm trong tay ra ngoài, muốn chặt đứt hết thảy hư ảo.
Vừa lúc đó đột nhiên hư không biến ảo, thân hình Phật tổ nhanh chóng mờ đi biến mất.
Xung quanh vẫn là đầm nước kia, ba người bọn họ vẫn đang đứng trên đầm nước.
Kiếm của Động Huyền Tử không chém trúng gì cả. Lão biết ảo cảnh vừa rồi không phải bị công kích của mình phá, mà dường như Nhất Giới không còn sức lực duy trì yêu pháp quái dị này, cho nên tự động biến mất.