Phương Trượng

chương 506: đàn gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Những người xuất quan đầu tiên cơ bản đều là đệ tử đời thứ ba.

Bởi vì các đệ tử đời thứ hai mới đột phá không lâu, muốn tiếp tục đột phá không phải dễ dàng như vậy.

Ngược lại đệ tử đời thứ ba, những Hậu Thiên viên mãn kia ở Bát Nhã đường và Giới Luật viện không ngừng khổ tu, bắt đầu lục tục có được đột phá.

Hậu Thiên viên mãn tiến bộ chính là Tiên Thiên, đến cuối tháng Tư, gần như mỗi ngày đều có người đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí có lúc trong vòng một ngày có mấy người đột phá.

Sau khi xuất hiện ước chừng mười mấy người cảnh giới Tiên Thiên, Hoắc Nguyên Chân cuối cùng cũng đã hoàn thành một bước giấc mộng của hắn, Đồng Tử Công đã đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ.

Đường kính của Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể cuối cùng đã đột phá đến một thước tám. Lúc này, nội lực của Đồng Tử Công nhanh chóng bành trướng, bắt đầu đuổi thẳng theo Cửu Dương chân khí, mơ hồ có tư thế ngang hàng.

Đã đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể lại lần nữa bành trướng, đường kính nhanh chóng gia tăng đến một mét chín lăm.

Khuếch trương mười lăm phân, số lượng nội lực gia tăng là tương đối khả quan, Hoắc Nguyên Chân rõ ràng cảm thấy nội lực tăng trưởng, đến lúc này, nội lực của Hoắc Nguyên Chân mới xem như chân chính đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ định phong.

Không, là đã vượt quá Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Hiện tại nội lực của Hoắc Nguyên Chân có thể xưng là đệ nhất nhân dưới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.

Nếu lần trước có nội lực như vậy, khi Đông Phương Thiếu Bạch liều mạng so bì lực lượng với mình, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối có thể áp đảo hắn, thời điểm cuối cùng cũng không đến nỗi không giữ nổi.

Người luôn thấy không đủ, sau khi đường kính nội lực của Hoắc Nguyên Chân đạt tới một mét chín lăm, liền chờ đợi có thể sớm ngày làm cho nội lực đột phá tới hai thước.

Cửu Dương tạm thời không cách nào tăng lên, Đồng Tử Công đã đột phá đến trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân tạm thời cũng không muốn tu luyện. Nếu Bắc Minh chân khí có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, như vậy đường kính nội lực tuyệt đối có thể đạt tới hai thước.

Chẳng qua điều đó cần có cơ duyên, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tùy tiện tìm người tới hấp thu nội lực của kẻ đó.

Sau khi đột phá, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu chú ý tình huống của đệ tử Thiếu Lam.

Đầu tiên mang đến vui mừng cho Hoắc Nguyên Chân chính là hai người Giác Viễn và Nhất Tịnh.

Công lực của Giáo Viễn khoảng thời gian này đột nhiên tăng mạnh, tu luyện không ngủ không nghỉ, hơn nữa dưới gia tốc gấp bốn lần, công lực của hắn tiến bộ thần tốc, đã đi được một khoảng rất xa trên con đường Tiên Thiên hậu kỳ. Mặc dù cách hậu kỳ đỉnh phong vẫn còn rất xa như trước, nhưng đã không phải là chuyện chỉ có thể ngắm mà không thể làm.

Mà Nhất Tịnh lại càng làm cho hắn vui mừng, không chỉ một tháng này, từ nửa năm qua hắn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, gần như mỗi ngày đều tu luyện như vậy, chăm chỉ hơn so với bất kỳ ai, hiện tại Nhất Tịnh đã nhanh đạt tới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, cách trung kỳ không xa.

Ngoại trừ hai người này, tốc độ tiến bộ của mười tám người trong hẻm mộc nhân cũng rất nhanh, dưới gia tốc gấp năm lần, tiến bộ không nhanh cũng có vấn đề rồi.

Sáu người Tiên Thiên trung kỳ, mười hai người Tiên Thiên sơ kỳ đều đang đi tới trên lữ trình tiến bộ cảnh giới của mình. Nếu như mười tám người này đột phá, sáu người hậu kỳ mười hai người trung kỳ, tuyệt đối cũng là nhân vật cường lực có thể vây khốn Tiên Thiên viên mãn.

Những người còn lại đều có tiến bộ mức độ không nhỏ, nhưng vẫn không thể đạt tới mức làm cho Hoắc Nguyên Chân vui mừng.

Cũng chính là biểu hiện của đệ tử đời thứ ba làm cho Hoắc Nguyên Chân vui vẻ, hiện tại trong Thiếu Lâm cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ cơ bản không nhìn thấy, đệ tử đời thứ ba đa số là Hậu Thiền viên mãn, cảnh giới Tiên Thiên cũng đã đạt tới hơn hai mươi người.

Chẳng qua khoảng cách yêu cầu một trăm lẻ tám người cảnh giới Tiên Thiên của Hoắc Nguyên Chân còn có chênh lệch không nhỏ.

Tổng thể mà nói tình huống làm cho người ta vui mừng, làm cho Hoắc Nguyên Chân hài lòng.

Đến lúc này, Thiếu Lâm hẳn là còn có một thời gian tương đối bình tĩnh, trong khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân không muốn ở lại Thiếu Lâm nữa, hắn tính toán đi Tây Vực một chuyến.

Hắn xuất quan không bao lâu đã có người chạy tới tìm hắn, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn không ngờ là phân đà chủ Tô Xán của phân đà Cái Bang Hà Nam.

Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy Tô Xán đã cảm thấy có chút ngạc nhiên, bởi vì cảnh giới của Tô Xán không ngờ cũng đã đạt tới Tiên Thiên.

Trong mấy đệ tử tục gia, Hoàng Phi Hồng hôm nay mới là Hậu Thiên viên mãn, nguyên nhân còn là bởi vì thường tới Thiếu Lâm tu luyện, Tô Xán bởi vì đi Cái Bang nằm vùng đã rất lâu không trở về Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân còn tưởng rằng công phu của hắn bị hoang phế, không nghĩ đến tu luyện còn nhanh hơn cả Hoàng Phi Hồng.

Tô Xán nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, lập tức nói:

- Đệ tử tục gia Tô Xán ra mắt phương trượng.

- Tô Xán, ngươi không ở phân đà Cái Bang chạy trở về làm gì? Bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.

- Phương trượng, người yên tâm đi, sư phụ ta nói hiện ở bên ngoài không có ai, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, hơn nữa ta còn có một chuyện vẫn muốn nói với phương trượng.

- Đợi một chút. Sư phụ ngươi là ai?

Trong ấn tượng của Hoắc Nguyên Chân, Tô Xán cũng không có cụ thể bái người nào làm sư phụ, vì sao lại xuất hiện một sư phụ chứ?

- Chính là Vô Danh trưởng lão, người đã thu ta là đệ tử ký danh, chủ yếu là bởi vì ta không có chính thức xuất gia, cho nên không tính là đệ tử chính thức.

- Vô Danh thu ngươi là đồ đệ rồi?

Hoắc Nguyên Chân cảm giác rất ngạc nhiên, lúc trước quả thực Vô Danh nói với mình muốn thu một đồ đệ, nhưng Hoắc Nguyên Chân không nghĩ đến sẽ là Tô Xán, hắn còn tưởng rằng sẽ là Tuệ Hổ luyện đan, bởi vì Tuệ Hổ cùng chức nghiệp với Vô Danh.

- Đúng vậy, sư phụ đã nói muốn truyền thụ toàn bộ Giáng Long Thập Bát Chưởng cho ta, để ta khổ luyện nội công, hơn nữa còn quán đỉnh một lần cho ta, để ta đột phá đến Tiên Thiên, tranh thủ sớm ngày luyện ra thành tựu, sau đó đi tranh đoạt vị trí bang chủ Cái Bang.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, hắn đã hiểu nỗi khổ tâm của Vô Danh, bồi dưỡng Tô Xán mục đích chính là bởi vì thiên hạ đệ nhất đại bang Cái Bang.

Bang chủ Cái Bang ở trong Hồ Điệp cốc đánh một trận với Đông Phương Tình và mình đã mất đi một cánh tay, sau khi chạy về tổng đàn Cái Bang còn không chịu giao quyền, hôm nay tình huống của Cái Bang đã là ngày càng xấu đi, không xứng uy danh của thiên hạ đệ nhất đại bang.

Lúc này chính là thời điểm quật khởi của người trẻ tuổi, tin tưởng Tô Xán nếu như nhận được chân truyền của Vô Danh, nhất định sẽ có một phen thành tựu.

Chỉ là không ngờ rằng Vô Danh ra sức như vậy, không ngờ quán đỉnh cho Tô Xán.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nói với Tô Xán:

- Vậy ngươi tới tìm bần tăng có chuyện gì?

- Là như vậy, phương trượng, đệ tử Cái Bang phát hiện một tình huống, đệ tử cho rằng có thể có chỗ hữu dụng đối với người, cho nên cố ý tới hồi báo với ngài một chút.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn Tô Xán:

- Tô thí chủ, Tô đà chủ, Tô bang chủ tương lai, sao lại khách khí như vậy chứ, có lời cứ nói đi.

Nghe được lời nói đùa của Hoắc Nguyên Chân, Tô Xán bị dọa sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống đất nói:

- Phương trượng, ta cũng không phải đà chủ bang chủ gì cả. Tô Xán chỉ là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, nếu không phải phương trượng khuyên bảo, hiện tại cũng đã sớm là đệ tử Thiếu Lâm chính thức rồi. Nếu như phương trượng có gì không hài lòng đối với Tô Xán cứ việc nói thẳng, ngàn vạn lần chớ nói như vậy, Tô Xán nghe mà sợ hãi.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, lúc này hắn đột nhiên ý thức được. Bởi vì đối thủ của mình cho đến này đều là những nhân vật đứng đầu của giang hồ, so sánh thân phận, cho tới bây giờ cũng không cảm giác mình ưu việt bao nhiêu.

Thế nhưng ở trong mắt những nhân sĩ của tầng đáy, tầng trung của giang hồ, mình đã bất tri bất giác đi tới vị trí tương đối cao.

Mặc dù Thiếu Lâm còn không thể nói là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng đã xem như là đứng vào hàng ngũ môn phái đứng đầu giang hồ.

Cho dù là Võ Lâm Minh của Hồ Điệp cốc, nhiều người như vậy không phải cũng đã thua ở dưới tay Thiếu Lâm sao?

Mà mình càng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong trong mắt mọi người, thực lực cường hãn, là tồn tại cao cao tại thượng.

Tâm tính của bọn họ đã sớm thay đổi rồi, chỉ là tâm tính của bản thân Hoắc Nguyên Chân còn không có thay đổi.

Trong lòng thoáng có chút cảm xúc, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có kiêu ngạo, gánh nặng đường xa, Thiếu Lâm hiện tại còn không phải là an toàn.

Hơi trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói với Tô Xán:

- Tô Xán, bần tăng biết tâm ý của ngươi, nhưng nhiệm vụ của người rất nặng. Ngày sau ở trước mặt người khác nếu như có thời điểm gặp nhau, bần tăng xưng hô với người như thế nào, người đều phải tập làm quen.

- Đệ tử hiểu được, đệ tử biết chừng mực.

- Mau mau đứng lên nói chuyện, ngươi rốt cuộc đã nghe được tin tức gì?

Tô Xán thấy phương trượng cũng không có ý trách cứ gì, lúc này mới hơi an tâm một chút, đứng lên nói:

- Là như vậy. Phương trượng ngài mấy năm nay ở trên giang hồ lập nên danh tiếng lớn như vậy, nhưng cũng đã đắc tội một số người. Đệ tử của Cái Bang võ công không cao nhưng thắng ở nhân số đông đảo, đệ tử ở khắp mọi nơi, chí ít ở tỉnh Hà Nam này thật sự có rất ít chuyện mà đệ tử không biết.

Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày không lên tiếng, Tô Xán lập tức ý thức được mình đang khoác lác ở trước mặt phương trượng.

Hắn vội vàng nói:

- Hắc hắc, đệ tử ở trong Cái Bang cũng không có quy củ gì, phương trượng chớ trách.

- Không cần nói xin lỗi, tiếp tục nói.

- Thời gian trước, trước khi đương kim Hoàng đế đăng cơ, khi phương trượng ở Trường An đánh qua một trận với Khô Mộc hòa thượng kia, chuyện này mọi người đều biết, đệ tử liền nhận định Khô Mộc này là địch nhân của phương trượng, chính là địch nhân của Thiếu Lâm chúng ta. Tất cả địch nhân của Thiếu Lâm chúng ta đều chú ý nhiều hơn, chỉ cần đi tới Hà Nam đệ tử liền có khả năng nhận được tin tức.

- Người nhận được tin tức của Khô Mộc hòa thượng?

- Không sai, Khô Mộc hòa thượng đã tới Hà Nam, nói chính xác là đi qua Hà Nam, hiện tại đang đi về phía Nam, đệ tử của chúng ta đang đi theo phía sau, phương trượng người đoán hắn đi làm cái gì?

Vừa mới nói xong, Tô Xán lại lập tức ý thức được không nên vòng vo ở trước mặt phương trượng, vội vàng sửa lời nói:

- Người của chúng ta trải qua điều tra nhiều phía, đã mua được người bên cạnh Khô Mộc hòa thượng, mới biết lão hòa thượng này mang một chiếc đàn tặng cho người.

Nghe được lời nói của Tô Xán, Hoắc Nguyên Chân trong lòng nhất thời cả kinh:

- Mang đàn đưa cho người? Đàn gì vậy? Có phải Thiên Ma Cầm hay không?

- Điều này không phải là rất rõ ràng, chỉ biết là đàn rất quý.

- Đưa cho người nào?

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân chấn động, nếu như là Thiên Ma Cầm, như vậy Đông Phương Tình...

- Đưa cho người nào chỉ có Khô Mộc hòa thượng biết, người của chúng ta không nghe ra được.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:

- Còn có tin tức khác hay không?

- Không có, trước mắt chỉ hỏi thăm được như vậy, chẳng qua người của chúng ta đi theo xe ngựa của Khô Mộc hòa thượng, dọc đường đều lưu lại dấu hiệu, nếu như muốn đuổi, rất nhanh là có thể đuổi kịp.

- Đây là tin tức khi nào?

- Ngày hôm qua.

- Rất tốt.

Hoắc Nguyên Chân gật gật đầu, nói với Tô Xán:

- Ngươi làm rất tốt, hiện tại liền dẫn ta đi, đàn của Khô Mộc hòa thượng không được đưa đi.

Lấy được tin tức ngoài ý muốn này, bất kể đàn kia có phải là Thiên Ma Cầm hay không, chỉ bằng thân phận của Khô Mộc hòa thượng, Hoắc Nguyên Chân đều không thể bỏ qua hắn.

Vốn không biết nhiều lắm đối với Lạc Hoa thần giáo, hôm nay vừa hay chặn Khô Mộc hòa thượng lại để hỏi cho rõ ràng.

Lại là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, vừa hay thử thực lực hôm nay của bần tăng đã đạt tới trình độ nào.

Quá trình đuổi theo Khô Mộc xem như thuận lợi, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Cái Bang, Hoắc Nguyên Chân cưỡi Bạch Mã tốc độ cũng không chậm, cuối cùng đuổi kịp xe ngựa của Khô Mộc ở địa khu biên cảnh Hà Nam.

Thế nhưng điều duy nhất làm cho Hoắc Nguyên Chân bất ngờ chính là, bên trong xe ngựa không chỉ có một mình Khô Mộc, mà còn có hai hòa thượng khác, cũng là trưởng lão của Tịnh Niệm Thiền Tông, sư đệ của Khô Mộc.

Bởi vì hai người này trước kia căn bản không xuất hiện qua, cho nên đệ tử Cái Bang cũng không có chú ý đến hai người này.

Hơn nữa bản lĩnh của hai người này cũng không thấp, nhìn qua cũng không kém bao nhiều so với Khô Mộc.

Vốn kế hoạch tìm kiếm một cường địch, hiện tại đã biến thành ba người, tình báo hơi có điều sai sót.

Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có trách cứ đệ tử Cái Bang, một người cũng tốt, ba người cũng được, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ, Đồng Tử Công đã đột phá Tiên Thiên trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân tự nhận đã có năng lực lấy một địch nhiều.

Tuy Khô Mộc cũng không nghĩ đến đã sắp đi qua Hà Nam, không ngờ bị Nhất Giới của Thiếu Lâm tự cản lại.

Nhìn thấy Nhất Giới thế tới ầm ầm, Khô Mộc và hai sư đệ của hắn đã rời xe ngựa.

Khô Mộc nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Nhất Giới hòa thượng, mặc dù chúng ta ở Trường An có giao thủ qua, nhưng lão nạp tự nhận cũng không có ân oán gì với người, vì sao ngươi chặn đường lão nạp ở chỗ này? Không biết có ý gì?

Đối với lời thoái thác của Khô Mộc, Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, mà mỉm cười nói:

- Khô Mộc đại sư nói như vậy sai rồi, trong nhận thức của bần tăng, Tịnh Niệm Thiền Tông dường như là một môn phái của Võ Lâm Minh, mặc dù nhiều năm không tham gia hội nghị của Võ Lâm Minh, thế nhưng điểm này sẽ không sai. Bần tăng hiện tại thay mặt Đông Phương Minh chủ quản lý sự vụ của Võ Lâm Minh, tự nhiên sẽ không không nghe không hỏi đối với môn phái trong Võ Lâm Minh, không biết Đại sư vội vã như vậy là muốn đi nơi nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio