Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Khô Mộc cười lạnh một tiếng:
- Nhất Giới, ngươi thật đúng là cầm lông gà xem như lệnh tiến rồi, nói cho người biết, Đông Phương Tình đã chết, ngươi cũng không cần thay mặt làm gì, muốn làm Minh chủ thì cứ việc tiếp nhận.
Nói xong hắn có chút nghiền ngẫm nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Hơn nữa lão nạp còn muốn nói cho Nhất Giới phương trượng, từ hôm nay Tịnh Niệm Thiền Tông rút khỏi Võ Lâm Minh, ngươi không cần tới can thiệp hành động của lão nạp.
Đối với chuyện Khô Mộc nói Đông Phương Tình đã chết, Hoắc Nguyên Chân trong lòng có tính toán, không để ý tới hắn, mà nói:
- Được, nếu Tịnh Niệm Thiền Tông muốn rút khỏi Võ Lâm Minh, như vậy xin mời đi theo bần tăng một chuyến, giải quyết một chút thủ tục liên quan.
- Càn rỡ, chúng ta đã rút khỏi rồi, còn làm cái gì?
Sư đệ của Khô Mộc ở bên cạnh chen vào một câu.
- A Di Đà Phật.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên tuyên một câu Phật hiệu:
- Võ Lâm Minh chính là tổ chức của nhân sĩ võ lâm chính đạo trong thiên hạ, nhiều năm qua đã tồn tại rồi, sao có thể người nói gia nhập liền gia nhập, nói rút khỏi liền rút khỏi, nếu các ngươi đã quyết định rút khỏi, như vậy nhất định phải bàn giao tất cả mọi chuyện rõ ràng.
Khô Mộc khoát tay một cái:
- Nhất Giới, bất kể người nói có lý hay vô lý, hiện tại lão nạp cũng không so đo với người. Ngươi mau tránh ra, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, đợi chúng ta làm xong chuyện lại đi Hồ Điệp cốc cũng không muộn.
Hoắc Nguyên Chân đứng ở đó không động, giục ngựa cản đường không cho xe ngựa của Khô Mộc đi qua.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân không chút động đậy, một vị sư đệ của Khô Mộc có chút căm tức nói:
- Nhất Giới, có phải ngươi muốn đối địch với Tịnh Niệm Thiền Tông chúng ta?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Không phải bần tăng đối địch với Tịnh Niệm Thiền Tông các ngươi, mà là Tịnh Niệm Thiền Tông người thật ra đã sớm gia nhập Lạc Hoa thần giáo trở thành phản đồ của Võ Lâm Minh, các ngươi đối địch với bần tăng mới đúng.
Lời nói của Hoắc Nguyên Chân vừa dứt, Khô Mộc và hai vị sư đệ của hắn đồng thời biến sắc, Khô Mộc càng lạnh lùng nói:
- Nhất Giới, rốt cuộc là người muốn làm gì?
- Yêu cầu của bần tăng rất đơn giản, để ta xem đồ vật trên xe ngựa một chút là được.
Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, Khô Mộc vốn có chút khẩn trương giống như đột nhiên có được sức mạnh, ngạo nghễ nói:
- Ngươi nói là Thiên Ma Cầm sao?
Mặc dù thái độ của Khô Mộc làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút giật mình, nhưng vẫn gật đầu một cái:
- Không sai, nếu vật trong xe ngựa là Thiên Ma Cầm, bần tăng khuyên các ngươi nên giao ra, vật này không thuộc về các ngươi.
- Nhất Giới, ngươi nói không sai, Thiên Ma Cầm không thuộc về chúng ta, nhưng cũng không thuộc về người, vật này đã có chủ nhân mới của nó rồi.
- Chủ nhân mới?
- Không sai, nói thực cho ngươi biết, Thiên Ma Cầm là giáo chủ chúng ta ủy thác bần tăng mang tới Mật giáo, chiếc cầm này đã thuộc về Mật giáo rồi người nào cũng không có tư cách nhúng tay.
Mật giáo trong lời nói của Khô Mộc chính là Mật tông của cao nguyên Tuyết Vực rồi, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân căn bản không quan tâm lời nói của Khô Mộc. Thiên Ma Cầm là của Đông Phương Tình, chỉ là đã rơi vào tay của Lý Thanh Hoa, chẳng lẽ đã trở thành đồ vật của nàng ta sao?
Nếu mình đã nhìn thấy, vậy nhất định phải đoạt lại chiếc đàn này.
Nhìn thấy bộ dạng không nhúc nhích của Hoắc Nguyên Chân, Khô Mộc trong lòng có cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Cuối cùng không nhẫn nhịn được hừ lạnh một tiếng:
- Nhất Giới, ngươi không nên không biết tốt xấu, uổng cho người còn làm hòa thượng một hồi, không ngờ không biết thời luân.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ngươi không cần ở chỗ này nói lời đe dọa, bần tăng đương nhiên biết thời luân, đó là phương thức vận hành của vũ trụ huyền thiên, đại thiên thế giới, nhật nguyệt tinh thần, tất cả quy luật sinh diệt đều ở trong thời luân, bần tăng làm sao không biết.
- Ngươi biết là tốt rồi, nói cho ngươi biết, Mật giáo có Thời Luân kinh, có người nắm giữ Thời Luân kinh, nghe nói tất cả quy luật vận chuyển trong thiên địa này bọn họ đều không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hiểu, chính là nhân vật giống như lục địa thần tiên. Thiên Ma Cầm này chính là bọn họ yêu cầu lấy được, ngươi dám cướp đoạt Thiên Ma Cầm, chính là đắc tội Mật giáo chi chủ, đến lúc đó không ai có thể cứu được ngươi.
Nghe được lời nói của Khô Mộc, Hoắc Nguyên Chân thật sự đã có chút hứng thú:
- Trong thiên hạ còn có nhân vật giống như thần tiên sao? Bần tăng không tin. Nếu như thật sự có nhân vật như vậy, năm xưa chủ tử Đinh Bất Nhị của các ngươi sao thể rong ruổi thiên hạ?
Khô Mộc bị Hoắc Nguyên Chấn hỏi ngược lại làm cho trong lúc nhất thời không tiện mở miệng, một lúc sau mới nói:
- Ngươi không thể không tin, chuyện này chính là Lý giáo chủ của chúng ta chính miệng nói, tuyệt đối sẽ không phải giả. Lần này dùng Thiên Ma Cầm trao đổi vật phẩm với Mật giáo cũng là ý định của Lý giáo chủ, cho dù ngươi không tin tưởng nhân vật nắm giữ thời luân, chẳng lẽ còn không biết sự lợi hại của Lý giáo chủ sao?
Nghe đến tên của Lý giáo chủ, Hoắc Nguyên Chân biết đó chính là Lý Thanh Hoa, hiện tại suy nghĩ một chút, Lý Thanh Hoa hẳn là Tiên Thiên viên mãn không thể nghi ngờ, sợ rằng người này sớm muộn cũng là đối thủ mạnh mẽ.
Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân trong lúc nhất thời không lên tiếng, Khô Mộc có chút đắc ý nói:
- Vật phẩm trao đổi lần này liên quan đến chuyện thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng không được phá hỏng, người nào phá hỏng chính là tội nhân của thiên hạ, chính là địch nhân của Lý giáo chủ.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Lý giáo chủ nói vậy chính là Lý Thanh Hoa, sớm muộn bần tăng cũng muốn đi xem thử nàng là người thế nào, hôm nay các ngươi cũng không cần nhiều lời, mau để Thiên Ma Cầm lại, nếu không đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi.
Hai hòa thượng bên cạnh Khô Mộc cuối cùng chịu không nổi, nói với Khô Mộc:
- Sư huynh, tiểu hòa thượng này chẳng những khinh thường Tịnh Niệm Thiền Tông chúng ta, hơn nữa còn khinh thường Lý giáo chủ, không cần nói nhảm với hắn, thu thập là được rồi.
Sau khi nói xong, hai người này lập tức một trái một phải nhanh chóng lao tới.
Khô Mộc vốn không muốn động thủ, nhưng nhìn hai sư đệ của mình lao lên, lúc này cũng không có cách nào, song chưởng vung lên, theo sát phía sau hai người xông lên.
Hoắc Nguyên Chân Đồng Tử Công sơ thành, chính là thời điểm lòng tin tăng mạnh, đối mặt với ba người xông tới cũng hồn nhiên không sợ hãi, song chưởng vung lên, trực tiếp nghênh đón.
Bốn người trong khoảnh khắc chiến thành một luồng.
Người trong nghề vừa ra tay liền biết, Khô Mộc và hai sư đệ của hắn, ba người một Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, hai người tiếp cận đỉnh phong, không ngờ rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
Nhất Giới này xuất chương thần dũng, lực lớn vô cùng, nội lực thúc giục giống như sóng biển triều dâng, vận chuyển không chút ngập ngừng, rõ ràng chính là biểu hiện đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong mới có.
Hơn nữa trong khi trực tiếp đôi công với Khô Mộc, Khô Mộc là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong không ngờ có cảm giác không tiếp nổi hết sức rõ ràng.