Phương Trượng

chương 516: quay thưởng ba năm tròn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Kế Vô Song biến đổi sắc mặt:

- Có chuyện gì vậy? Thiên Cơ Thuật của Kế mỗ trước đây không linh nghiệm như vậy, sao hai ngày nay lại trở nên chuẩn xác như thế? Mới vừa nói có vấn đề, bây giờ đã có người tới, đã hơn nửa đêm, còn đầy trời gió lớn, người nào có thể tới chứ?

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Ngươi đó, thật đúng là tốt không linh xấu linh, lại có người tới vào thời khắc mấu chốt này.

Vừa lúc đó, đột nhiên cách đó không xa, ước chừng là bên kia của cồn cát, mơ hồ truyền đến thanh âm của hai nữ tử.

- Hỏng rồi, quả nhiên hai nữ tử đó đã đi qua bên kia cồn cát, nếu như bị người tới phát hiện các nàng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.

Kế Vô Song vẫn còn có chút lòng hiện nghĩa, đến lúc này nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Phương trượng, người ở lại, ta đi qua đó dẫn dụ người tới.

Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ, hành động của Kế Vô Song tựa hồ có chút dị thường, nhưng hình như lại rất hợp tình lý, nhất thời hắn cũng không biết nói gì.

Vốn hắn muốn nói cho Kế Vô Song hai nữ tử kia tựa hồ không phải là người bình thường, nhưng Kế Vô Song cũng không cho Hoắc Nguyên Chân cơ hội nói chuyện, xoay người lên trên một con lạc đà, chui vào trong bão cát, phát ra một tiếng kêu rõ ràng, sau đó liền biến mất không thấy.

Chẳng lẽ là hắn thật sự đoán được tối hôm nay phải ly biệt cùng Hoắc Nguyên Chân hay sao?

Kế Vô Song vừa mới biến mất, thanh âm của hai nữ tử kia liền từ từ đến gần, đã sắp trở lại.

Mà Kế Vô Song biến mất tựa hồ cũng không có làm cho thanh âm kia rời xa, người này vẫn đang dần dần đến gần.

Nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nóng ruột, tại sao nửa đêm lại có người tới nơi này?

Song dưới mắt Hoắc Nguyên Chân cũng không quản được rất nhiều như vậy, hãy cứ đặt mông ngồi xuống, chuyên tâm tiến hành đến cùng đại nghiệp quay thưởng chưa hoàn thành của mình.

Dựa lưng vào lạc đà ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân lần nữa đắm chìm tâm thần trong Hệ Thống.

Hệ Thống đã nhắc nhở một lần bảo Hoắc Nguyên Chân quay thưởng, sau khi Hoắc Nguyên Chân mở ra luân bàn Hệ Thống, phần thưởng phía trên cũng không có gì thay đổi.

Sự khác biệt duy nhất chính là ô Song Thiểm Tưởng mờ đi, bởi vì đã bị quay trúng. Giống vậy, ảo cảnh Sa La Song Thụ Viên còn có Phật quang tầng thứ ba cũng mờ đi. Hai phần thưởng này cũng đã quay trúng hết.

Thấy còn lại nhiều phần thưởng tốt như vậy, Hoắc Nguyên Chân thật muốn lập tức quay trúng một Thưởng Lớn, sau đó quay thưởng ba phần thưởng tốt, lại đánh bạc trắng toàn bộ ba lần, một lần lấy sáu phần thưởng tốt, lấy cho sướng tay.

Trong lòng tự sướng, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được hai nữ tử kia đã trở về, hắn bất chấp chuyện khác, lập tức nhấn nút quay thưởng.

Điểm sáng đã chuyển động ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân chưa kịp nhìn đã không thể không lại lần nữa lui ra khỏi Hệ Thống, bởi vì không riêng hai nữ tử kia trở về, chủ nhân của thanh âm kia cũng đã đến gần.

Hoắc Nguyên Chân mở mắt, nhìn kỹ một chút người tới trước mặt.

Người này là một trung niên, ít nhất nhìn qua là một trung niên, toàn thân áo đen đang đứng ở phía trên cồn cát bên ngoài cách mình ước chừng mười thước, từ trên cao nhìn xuống mình.

Trong bóng tối, Hoắc Nguyên Chân cũng vận hết thị lực mới có thể thấy rõ.

Người này cũng nhìn Hoắc Nguyên Chân ánh mắt lấp lánh, căn bản không để ý bão cát bên cạnh, nhìn hắn nói:

- Ngươi chính là phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự?

- Chính là bần tăng, không biết vị thí chủ này là?

- Tại hạ là Phó giáo chủ của Lạc Hoa thần giáo, hẳn hòa thượng người đã biết ý đồ đến của ta chứ?

- Bần tăng không biết.

Hoắc Nguyên Chân tính toán giả bộ hồ đồ kéo dài thời gian, đợi quay thưởng ba năm của mình kết thúc.

Thế nhưng tên Phó giáo chủ này lại không cho Hoắc Nguyên Chân nhiều thời gian, lạnh lùng nói:

- Hòa thượng, không nên ở đây giả bộ hồ đồ, người cứ ngoan ngoãn giao Thiên Ma Cầm ra đây, sau đó cùng bản Phó giáo chủ trở về tổng đàn Lạc Hoa thần giáo chịu thẩm vấn, có lẽ còn có thể giữ được mạng sống.

- A Di Đà Phật! Mặc dù bần tăng là đệ tử Phật môn, nhưng luôn luôn không chịu uy hiếp của người khác, vị thí chủ này muốn vênh mặt hất hàm sại khiến đối với bần tăng, chỉ sợ là tìm lầm người rồi.

- Ha ha, nói rất hay, bản Phó giáo chủ cũng đang lo lắng người đáp ứng, vậy sẽ không tìm được một người chịu nổi một trận đánh!

Người này cười lớn một tiếng, đột nhiên thân thể nhảy lên một cái, giữa đầy trời cát vàng nhào tới phía Hoắc Nguyên Chân.

- Khoan đã!

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình người này dừng lại, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Hòa thượng, người còn có di ngôn gì, hãy mau mau nhắn nhủ.

- Hai vị nữ thí chủ này chính là nữ tử bình thường vô tình gặp mặt cùng bần tăng, không liên quan với chuyện này, kính xin để cho các nàng rời đi trước, như vậy không ai bị ảnh hưởng, bần tăng cũng có thể thắng tay đọ sức cùng ngươi.

Thực lực của trung niên này rất mạnh, mạnh đến làm cho Hoắc Nguyên Chân cũng ngứa tay muốn chiến đấu cùng hắn một trận.

Bây giờ thực lực của Hoắc Nguyên Chân tiến bộ lần nữa, đối thủ trên giang hồ có thể chịu nổi một trận đánh đã không nhiều lắm.

Tiên Thiên viên mãn như Đông Phương Thiếu Bạch thì không được, chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng nếu như là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong phổ thông, Hoắc Nguyên Chân thật sự là xem thường.

Có lẽ Mạc Thiên Tà là một đối thủ, hoặc là hai người Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân liên thủ còn có thể khoa tay múa chân cùng mình, nhưng những người khác căn bản đều không phải là đối thủ của Hoắc Nguyên Chân.

Có thể nói như vậy, người trên giang hồ có thể chiến đấu cùng mình đã không vượt qua mười người, còn phải tính cả người vừa gặp hôm nay.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng hy vọng có thể không bó buộc chiến đấu một trận cùng hắn, làm đá thử vàng tiến bộ của mình trong khoảng thời gian này.

Nghe được lời của Hoắc Nguyên Chân, trung niên này cũng gật đầu nói:

- Cũng được, dù sao mục tiêu của tại hạ là người, không liên quan cùng những nữ tử này, hai người các ngươi mau rời đi thôi.

Đôi chủ tớ này xoay người lên lạc đà của mình, chậm rãi đi vào trong bão cát, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.

Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ trong lòng, hai người này nhất định có vấn đề, chẳng qua là bây giờ không rảnh bận tâm các nàng.

Hình như Hệ Thống trong cơ thể đã có kết quả quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng tiến vào trong Hệ Thống liếc mắt nhìn.

Chỉ thấy Hệ Thống nhắc nhở vừa mới vang lên:

- Quay trúng Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?

- Bỏ qua!

Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng trả lời bỏ qua một cái, sau đó đã thấy điểm sáng của Hệ Thống lần nữa vọt ra ngoài.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được mình đã quay trúng Thưởng Lớn.

Phần thưởng của ba năm quả nhiên bất phàm, tùy tiện quay thưởng một cái là có thể trúng Thưởng Lớn, không uổng phí danh tiếng lớn như vậy của ba năm tròn.

Chưa kịp mừng rỡ lại còn phải đối mặt trung niên đã bay bổ nhào tới kia, Hoắc Nguyên Chân bất chấp kiểm tra phần thưởng thứ hai, song chưởng chớp lên, nghênh đón về phía trung niên nhào tới.

Hai người giao thủ trong nháy mắt.

Bát Nhã chưởng của Hoắc Nguyên Chân là chưởng pháp mạnh nhất của Thiếu Lâm, xuất chưởng uy mãnh tuyệt luân. Dự định vừa lên chiếm lấy ưu thế, cho nên chẳng những Hoắc Nguyên Chân sử dụng Bát Nhã chưởng, mà còn sử dụng thần pháp Càn Khôn Đại Na Di.

Tiến lên tiến công mãnh liệt hai chưởng, thân hình của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên biến mất tại chỗ, đi thẳng tới sau lưng trung niên, một chưởng hung hăng đánh về phía giữa lưng của đối phương.

Một chưởng này rót vào mười thành công lực, so chiêu cùng cao thủ loại này, nếu như không xuất toàn lực chính là tự tìm đường chết.

Nhưng cho dù như vậy, một chưởng này vẫn rơi vào khoảng không. Một chưởng Hoắc Nguyên Chân giống như đánh vào lá rụng, hoàn toàn không có cảm giác đánh trúng vật thật.

- Hỏng rồi!

Hoắc Nguyên Chân đánh ra một chưởng, cảm giác bên trái mình truyền tới tiếng gió, thì ra mình vừa mới di động đến sau lưng trung niên, người này cũng lợi dụng thân pháp cực kỳ cao minh tránh khỏi, hơn nữa lại phản công mình lần nữa.

Hoắc Nguyên Chân lại thi triển Càn Khôn Đại Na Di lần nữa, chớp động một cái đã đến bên phải người này, Long Trảo Thủ trực tiếp chụp vào giữa thắt lưng của hắn, hy vọng có thể bắt được hắn.

Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân lại tính sai lần nữa, hắn vừa mới di động, dưới chân người này trượt một cái, giống như vằn nước phiêu đãng, lại lần nữa tránh thoát công kích của Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa còn vút lên trời cao đánh ra một chỉ, thẳng tới đại huyệt trước ngực của Hoắc Nguyên Chân.

- Bộ pháp thật là cao minh!

Hoắc Nguyên Chân than thở một tiếng, sau đó lại thi triển một lần Đại Na Di, lần này trực tiếp chạy đến trước người của trung niên, sau đó song chưởng đánh ra mãnh liệt, nhắm vào bụng dưới của đối phương.

Trung niên cũng bị Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Na Di liên tục không ngừng làm cho có chút chật vật, chân tiếp tục hoạt động, điểm xuống mặt cồn cát, thân thể đột nhiên vút bay lên trời cao, mượn sức mạnh của cuồng phong trong sa mạc lại trực tiếp bay lên, thân thể rơi xuống xa xa phía sau.

Giờ khắc này rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã nhìn rõ ràng, khinh công của người này lại là Lăng Ba Vi Bộ.

Phải nói Lăng Ba Vị Bộ này càng cao minh hơn so với khinh công Nhất Vi Độ Giang của hắn, chẳng những nhanh chóng chuyển xê dịch càng thêm linh xảo nhẹ nhàng. Hơn nữa sau khi luyện thành Đại Lăng Ba Vi Bộ sẽ có thể bay lên không ngự khí phi hành, khoảng cách phi hành lại do trình độ công lực của bản thân người tu luyện mà định.

Người công lực cao thâm tột cùng có thể bay qua sông lớn khe núi, thậm chí còn xa hơn, ngoài lúc bay qua lại có thể bất động toàn thân ngự khí phi hành, cũng có thể hai chân đạp không đi lại như giẫm trên đất bằng, thần thái tiêu sái tựa như lăng hư mà đi, đúng là Lăng Ba Vi Bộ.

Cho nên chỗ ảo diệu của Lăng Ba Vi Bộ tuyệt đối là khó có thể miêu tả, sau khi luyện được cơ hồ giống như thần tiên.

Chỉ có điều môn phi hành này cũng là cực kỳ tiêu hao nội lực, khó có thể kéo dài.

Nếu như trước đây sử dụng Nhất Vi Độ Giang, Hoắc Nguyên Chân thật đúng là không có biện pháp đối với trung niên này, nhưng sau khi đã tu luyện Càn Khôn Đại Na Di cùng Trường Hồng Quán Nhật, khinh công của Hoắc Nguyên Chân đã không thua bất cứ kẻ nào. Mặc dù trung niên lăng không trở lui, Hoắc Nguyên Chân quả thật không chịu buông tha lại lần nữa đuổi theo.

Thân thể lăng không hóa thành một đạo cầu vồng, Hoắc Nguyên Chân nhắm trung niên truy kích.

Thấy hòa thượng này cũng nhảy một cái cao bảy tám trượng, tốc độ lăng không bay tới thậm chí nhanh hơn, rốt cục trung niên đã biến sắc.

Lúc này cũng bất chấp thần thái tiêu sái của mình, trung niên co ngón tay làm động tác chuẩn bị bắn ra, miệng còn âm thầm nói:

- Xú hòa thượng cường hãn như vậy, xem Đạn Chỉ Thần Công của lão... Ủa, vì sao dừng lại?

Chỉ thấy Hoắc Nguyên Chân vốn là lăng không truy kích đến đột nhiên ngừng lại, rơi xuống thẳng tắp, ngây người chăm chú nét mặt một hồi, sau đó đột nhiên kêu lên một tiếng chán nản:

- Ôi chao! Đáng tiếc Cà Sa Phục Ma Công của ta! Đã thất bại, đã thất bại!

Sau đó vẻ mặt hòa thượng này tỏ ra kiến nghị:

- Không sao, ta còn có cơ hội cuối cùng, lần này nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng.

Trung niên cũng rơi xuống, có chút không hiểu rõ được tình huống độc thoại của Hoắc Nguyên Chân, nghĩ thầm hòa thượng này hắn là không bị cái gì tiến công, vì sao trở nên điên dại như vậy?

Quay thưởng ba năm của Hoắc Nguyên Chân, phần thưởng thứ hai đã quay trúng Cà Sa Phục Ma Công.

Để lấy được Tẩy Tủy Kinh, Hoắc Nguyên Chân không tiếc lấy ra hạng mục võ công này tiến hành đánh bạc, nhưng kết quả đánh bạc lại thất bại, ngay cả môn Cà Sa Phục Ma Công này cũng thua luôn.

Trung niên không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng hòa thượng này điên rồi.

Mà Hoắc Nguyên Chân cũng thừa dịp cơ hội này bay vút lên về phía sau trung niên, quan sát phần thưởng cuối cùng.

Điểm sáng của Hệ Thống bắt đầu quay thưởng lần cuối cùng, đây là một lần quay thưởng cuối cùng của ba năm Hệ Thống, tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân cũng theo chuyển động của điểm sáng mà lên xuống.

Chưa kịp có kết quả quay thưởng, trung niên đã đánh tới lần nữa.

Lần này trung niên xuất thủ không hề dây dưa gần người Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng sợ Càn Khôn Đại Na Di xuất quỷ nhập thần kia của Hoắc Nguyên Chân.

Trung niên không biết Càn Khôn Đại Na Di của Hoắc Nguyên Chân tối đa chỉ có thể sử dụng liên tục ba lần, còn muốn sử dụng nữa sẽ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Bây giờ Hoắc Nguyên Chân đã dùng qua ba lần, trong thời gian ngắn không sử dụng được.

Nếu như hắn lợi dụng Lăng Ba Vi Bộ thần diệu, nói không chừng Hoắc Nguyên Chân sẽ thua, thế nhưng hắn không biết, cứ như vậy đúng hợp tâm ý của Hoắc Nguyên Chân.

Bỏ qua dây dưa gần người, công kích chủ yếu của trung niên là tập trung vào mặt và tay của hắn.

Đạn Chỉ thần thông, môn chỉ pháp này cũng là võ học cao cấp, ở trong tay của trung niên thi triển ra vô cùng uy lực, từng đạo chỉ phong đánh ra xé gió, nhắm Hoắc Nguyên Chân đánh tới như mưa rơi.

Dưới tình huống như thế, Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp kiểm tra phần thưởng, lập tức ở tại chỗ thi triển Mai Hoa Thung Bộ Pháp tránh né công kích của đối phương, đồng thời cũng thi triển Vô Tưởng Kiếp Chỉ đánh trả.

Vô Tướng Kiếp Chỉ bây giờ cũng là võ học cao cấp, uy lực tương đương cùng Đạn Chỉ Thần Thông. Hai bên đứng cách nhau vài chục trượng bắn lẫn nhau, bụi mù nổi lên bốn phía, cồn cát bị đánh rã từng lỗ nhỏ, khu vực đánh võ nhất thời đã biến thành khu vực bắn nhau.

Xem từ tần suất xuất thủ và trạng thái của trung niên, Hoắc Nguyên Chân cũng có nhận thức so sánh thực lực giữa mình và hắn.

Nội lực của mình bây giờ coi như là đã vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng còn có hạn, so sánh cùng trung niên hiện nay còn có một chút chênh lệch.

Cục diện của loại chỉ pháp đối xạ này, nếu như kéo dài đến cuối cùng nhất định là bên nội lực kém hơn thất bại. Nội lực của mình và trung niên chênh lệch như vậy, rất có thể trở thành ranh giới thắng bại cuối cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio