Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng nữ nhi không nghe lời, vẫn mãi khóc lóc trước mặt, nói gì cũng không chịu để lão yên.
Rốt cục trong mắt Mạc Thiên Tà chợt lóe hàn quang, tựa hồ lão cảm thấy sinh tử huyên quan giãn ra, còn kém một chút nữa là có thể hoàn toàn xông phá.
Một khi xông phá, Phúc Vũ kiếm đại thành, lão sẽ trở thành Tiên Thiên viên mãn.
Mà bình phong cuối cùng làm trở ngại lão xông phá chính là nữ nhi trước mắt, Ninh Uyển Quân.
Mạc Thiên Tà không nói gì thêm, bất quá chỉ chậm rãi cầm kiếm trong tay lên, ý niệm xung kích Tiên Thiên viên mãn đã đè ép hết thảy, cho dù là con gái của mình cũng tuyệt đối không thể ngăn trở mình.
- Uyển Quân! Tái kiến! Đi tìm mẹ ngươi đi!
Sau khi Mạc Thiên Tà lãnh khốc vô tình nói ra câu nói này, Phúc Vũ kiếm trong tay lão đột nhiên rời tay ra, hóa thành một con độc long, trực tiếp đâm thủng ngực nữ nhi khóc thút thít phía dưới mà qua.
Máu tươi vẫy ra, Ninh Uyển Quân hét lên rồi ngã gục, bị một đòn này tuyệt đối là không sống nổi.
Sau khi tự tay giết chết con mình, thậm chí tâm trạng Mạc Thiên Tà không còn dao động.
Ảo cảnh trước mặt thình lình sụp đổ, biến mất trong vô hình.
Mà rốt cục bản thân Mạc Thiên Tà cũng tỉnh lại từ trong ảo cảnh.
Mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà lão nhìn thấy chính là Phúc Vũ kiếm của mình đã trôi lơ lửng trước mặt không biết từ lúc nào.
Trong hư ảo, rốt cục Mạc Thiên Tà cũng đâm ra một kiếm giết chết con mình.
Mặc dù đây chỉ là một ảo tưởng, nhưng sau khi đâm ra một kiểm này, Mạc Thiên Tà biết, mình đã thành công.
Rốt cục cắt đứt mối dây tình cảm thân thuộc trói buộc, theo đuổi thực lực đã vượt qua tình cảm cha con, giờ phút này Vô Tình Kiếm Đạo của lão đã đạt đến đại thành.
Từ đó về sau, tâm cảnh Mạc Thiên Tà không còn sơ hở nữa.
Cảm thụ tâm cảnh viên mãn, Mạc Thiên Tà biết rốt cục thời điểm lão đột phá đã đến.
Lão hạ đạt chỉ thị với Đông Phương Thiếu Bạch, cấm chỉ bất luận kẻ nào tới ly rầy mình, ai dám không tuân, nhất luật giết không tha.
Sau khi hạ mệnh lệnh lãnh khốc này, Mạc Thiên Tà lại một lần nữa tiến vào trạng thái bế quan.
Lần này thời gian bế quan cũng không dài lắm, phá vỡ xiềng xích tâm linh, tâm cảnh đã viên mãn, đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Mạc Thiên Tà đã nghĩ xong, lần này sau khi mình xuất quan chính là thời điểm quét ngang giang hồ, Võ Lâm Minh, Lạc Hoa thần giáo, Thiếu Lâm tự... Đều trở thành đá lót đường cho mình thống nhất giang hồ, bất kể là ai cũng không thể ngăn cản bước tiến của mình.
- -----------------------------------
Thời gian đã là hơn Hai Mươi tháng Năm, Hoắc Nguyên Chân trải qua trường đồ bạt thiệp, rốt cục dựa theo chỉ dẫn của Kế Vô Song tìm được tuyết sơn trước mắt.
Đó là một ngọn tuyết sơn vô danh, thế núi không thể dùng cao chót vót để hình dung, mà là phải dùng tuyệt cảnh để hình dung.
Cơ hồ thế núi dựng đứng từ dưới lên trên, đứng ngất ngưởng giữa vùng núi.
Nó cũng không phải là ngọn núi cao nhất, những xung quanh lại không có bất kỳ ngọn núi nào có thể che khuất nó được, tầm nhìn trống trải. Suy đoán nếu đứng trên ngọn núi kia nhìn ra xa, bất kể trời Nam đất Bắc đều có thể thu hết vào trong tầm mắt, chính là địa điểm quan sát thiên tượng rất tốt.
Mặc dù thế núi hiểm trở nhưng cũng không thể ngăn trở bước tiến của Hoắc Nguyên Chân. Bằng vào khinh công hắn hiện tại, đã không có ngọn núi nào là không thể leo lên được.
Không tới nửa ngày, ngọn núi này đã nằm dưới chân hắn, Hoắc Nguyên Chân cũng đã tới được mục tiêu của chuyến đi này.
Xa xa có một ngôi nhà thấp bé giống như phần mộ, chính là chỗ ở của Thiên Cơ lão nhân. Hoắc Nguyên Chân có thể thấy rõ ràng, nóc nhà là hình tròn, dường như trên đó còn có vô số dụng cụ bày la liệt, phỏng đoán là công cụ quan sát thiên tượng của Thiên Cơ lão nhân.
Hoắc Nguyên Chân cần phải biết chân tướng của chuyện này, hiện tại hắn đã không đơn giản là hoàn thành ba nhiệm vụ Hệ Thống mà thôi. Thời gian trôi qua, vô vàn chuyện đã trói chặt Hoắc Nguyên Chân với giang hồ này.
Xưng bá giang hồ cũng được, thối lui ra giang hồ cũng tốt, đều phải làm sao không có hậu hoạn.
Đập vào mắt hắn là một mảnh trắng nõn, dường như tuyết thường rơi nơi này.
Chân đạp mặt tuyết, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới ngôi nhà kia, vừa đi vừa quan sát các loại dụng cụ xem sao trên nóc nhà.
Trong đó có một số dụng cụ quả thật là cực kỳ tinh vi, rất khó tưởng tượng vào niên đại này có thể phát minh nghiên cứu ra được.
Có lẽ Thiên Cơ lão nhân này thật sự có thể cho mình biết một vài chuyện.
Đi tới trước cửa, Hoắc Nguyên Chân khẽ gõ cửa, giữ lòng tôn trọng đối với chủ nhà.
Nhưng gõ một hồi, căn bản không có người đáp lại.
Chẳng lẽ mình tới không đúng lúc, chủ nhà không ở nhà sao?
Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh một chút, diện tích ngọn tuyết sơn này cũng không lớn, liếc mắt nhìn qua là có thể thấy hết. Nhìn quần sơn vô tận xung quanh, Hoắc Nguyên Chân thật sự không thể tưởng tượng chủ nhà đã đi đâu.
Mang theo nghi ngờ, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị đẩy cửa mà vào.
Nhưng trước khi đẩy cửa, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ý thức được cái gì, thu tay trở lại, nhìn mặt tuyết sau lưng mình.
Trên mặt tuyết trước cửa chỉ có bước chân hắn vừa đi qua, hơn nữa trước cửa tựa hồ từng có dấu vết quét dọn.
Trận tuyết rơi này trong thời gian rất ngắn, cũng chỉ mới là ngày hôm qua. Nơi này đã có người quét dọn qua, hơn nữa chỉ có dấu chân của mình.
Chuyện này có nghĩa là người quét dọn kia vẫn chưa rời khỏi nhà, bên trong nhà này có người.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn tin chắc tiếng mình gõ cửa đã đủ để kinh động người trong nhà, tại sao vẫn chưa có người nào ra mở cửa?
Trong lòng xoay chuyển ý niệm, Hoắc Nguyên Chân lại ra sức gõ cửa.
- Có người ở nhà hay không, mở cửa mau mau, bần tăng ngàn dặm xa xôi lặn lội tới nơi này, chẳng lẽ không chịu tiếp kiến hay sao?
Cố ý gõ cửa lớn tiếng, nói chuyện lớn tiếng, Hoắc Nguyên Chân lại lặng lẽ thi triển Thiên Nhãn thần thông, nhìn vào trong nhà.
Ở cùng Lý Thanh Hoa mấy ngày nay, Hoắc Nguyên Chân đã biết Thiên Nhãn cũng không phải là có thể tùy tiện thi triển.
Tối thiểu Tiên Thiên viên mãn căn bản sẽ không tùy tiện thi triển Thiên Nhãn dòm ngó người khác, đây là vấn đề lễ phép tối thiểu.
Cũng không có người nào đạt tới cảnh giới viên mãn, lại lấy rình coi người khác làm thú vui.
Hoắc Nguyên Chân cũng không phải một người thích rình coi người khác, cho nên sau khi lấy được Thiên Nhãn bí thuật, hắn cũng sẽ không khinh suất thi triển, huống chi Thiên Nhãn hắn còn cần tiêu hao khí lực rất lớn mới có thể thi triển ra.
Đi tới trước mặt ngôi nhà này, tự nhiên hắn sẽ không quan sát tình huống bên trong nhà, nhưng lúc này lại khác, hắn đã phát giác có vẻ khác thường.
Thiên Nhãn đảo qua một lượt, xem không bỏ sót tình huống bên trong nhà, Hoắc Nguyên Chân đã hiểu rõ trong lòng.
Hắn cũng không có làm ra cử động gì quá lớn, mà là thầm thì:
- Có chuyện gì vậy, từ xa chạy tới lại không có một bóng người nào... Được rồi, vào trong nhà chờ vậy.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa mà vào.
Ngôi nhà hình tròn bị một bức tường ngăn cách ở giữa, phân làm hai nửa vòng tròn, sau khi Hoắc Nguyên Chân vào cửa, nơi này là một phòng bếp, các loại dụng cụ sinh hoạt đầy đủ.
Ở giữa phòng bếp có một cái cửa, suy đoán bên trong là phòng ngủ của chủ nhà. Hoặc Nguyên Chân không dừng lại trong phòng bếp, mà là đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ.
Làm bộ như muốn mở cửa, thân thể Hoắc Nguyên Chân đi tới trước cửa đột nhiên đi sang phía trái một bước, đánh ra một quyền vào bức tường trước mặt.
Một quyền này Hoắc Nguyên Chân súc thế đã lâu, lực mạnh vô cùng, một quyền đánh cho vách tường thông một lỗ, cả cánh tay thò vào trong.
Phía sau vách tường, một người hai tay cầm đao, ngưng thần đề phòng, chờ đợi người bên ngoài vừa vào nhà sẽ lập tức chặt xuống một đao, ngàn vạn lần không nghĩ tới công kích sẽ tới từ cách vách.
Bị Hoắc Nguyên Chân xuyên tường đánh trúng một quyền, người này kêu thảm một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài bắn thẳng tới vách tường bên kia, hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi.
Người bên trái cửa đã bị một quyền đánh bay, bên phải còn có một người khác, trong tay cũng cầm một cây đao đang đợi Hoắc Nguyên Chân vào cửa, không nghĩ tới thình lình xảy ra biến cố như vậy.
Y vung cương đạo trong tay lên, một đạo đao khí phá cửa mà ra, chém về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân hơi nghiêng người tránh thoát đao khí, sau đó liên tục bắn ra Vô Tướng Kiếp Chỉ giống như súng máy, cách cửa bắn vào trong phòng.
Đạo khí phá cửa với tốc độ quá nhanh, cửa vẫn chưa hoàn toàn hư hại, nhưng trải qua một trận chỉ lực liên hoàn của Hoắc Nguyên Chân, trên cửa lập tức xuất hiện mười mấy lỗ thủng.
Người phía sau không biết Hoắc Nguyên Chân làm thế nào nắm được chính xác vị trí của mình, liên tục né mấy lượt rốt cục không tránh được, bị một đạo chỉ lực Hoắc Nguyên Chân bắn trúng bắp chân, thân thể mềm nhũn, chưa kịp ngã xuống, chỉ lực đã bắn tới tấp như mưa, hoàn toàn đánh y ngã xuống đất.
Một trận chiến chớp nhoáng, đối thủ hai bên còn chưa gặp nhau cũng đã kết thúc.
Cửa phòng tan nát rốt cục lúc này sụp đổ hoàn toàn, Hoắc Nguyên Chân cất bước đi vào bên trong phòng.
Đây là hai người một thân áo đen, vũ khí đều là đao, quan trọng hơn là cảnh giới bọn họ đều đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa tiến vào hậu kỳ đã một thời gian khá lâu.
Dựa theo Hoắc Nguyên Chân phân chia cảnh giới liên quan tới Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực hai người kia có thể so sánh với hai tên đệ tử Tuệ Đao Tuệ Nguyễ của mình, coi như là cao thủ cực kỳ hiếm có trên giang hồ.
Nếu là chiến đấu chính diện, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không e ngại bọn họ, thắng lợi là nhất định, nhưng cũng không thể dễ dàng như vậy.
Sau khi vào nhà, hai tay Hoắc Nguyên Chân vung lên, hai cây cương đạo bay thẳng vào tay, hai tay phát lực bóp cương đạo thành sắt vụn, sau đó ném sang bên.
Bản lãnh cùng lực lượng bậc này khiến cho hai người áo đen bị thương ngã xuống đất vô cùng kinh hãi, thực lực đối phương quá hùng mạnh, bọn họ không thể nào chống nổi.
Thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ sợ hãi, Hoắc Nguyên Chân âm thầm hài lòng, nói với hai người này:
- Chủ nhân nhà này đâu?
Một người trong đó nói:
- Chúng ta... Chúng ta cũng đang tìm lão.
Sau khi thấy tình huống trong phòng, dường như buổi sáng chủ nhà còn ở đây, hơn nữa hai người kia một mực mai phục bên trong phòng, Hoắc Nguyên Chân biết bọn họ không có nói láo, dứt khoát ngồi xuống giường đất trong phòng, hỏi bọn họ:
- Các ngươi là ai, tới đây làm gì?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, một tay vung lên, tên bị hắn dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh ngã bị Hấp Tinh đại pháp kéo đến trước mắt. Một tay Hoắc Nguyên Chân đặt tại Khí Hải Đan Điền y, Hấp Tinh đại pháp vừa phát lực, người này quát to một tiếng, cảm giác nội lực không bị khống chế vọt vào trong lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân.
- A! Ta nói! Chớ phế võ công của ta, Đại sư, van cầu ngươi!
Hoắc Nguyên Chân dừng tay lại, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nội lực người này đã bị hắn hút lấy hơn phân nửa. Nhưng hấp thu có bảo lưu như vậy, Hoắc Nguyên Chân thu hoạch rất ít, chỉ có hoàn toàn hấp thu, thực lực của hắn mới có thể tăng trưởng mạnh mẽ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không phải là ma đầu, nếu y chịu ngoan ngoãn phối hợp, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn thật sự phế bỏ nội công của y.
Bất quá lần này hấp thu, người này không có nửa tháng tu dưỡng, chắc chắn là nội công sẽ không hoàn toàn khôi phục.
Trên trán người này lăn xuống mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, hạ thủ lưu tình, tiểu nhân cũng là lấy tiền tài của người, làm việc thay người, chỉ bất quá muốn tới nơi này lấy tánh mạng lão nhân kia, tuyệt không có ý động thủ với Đại sư.
- Bần tăng hỏi người là ai? Làm việc cho người nào?
Hoắc Nguyên Chân biết mình tới nơi này chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, bảo người kia nói vào điểm chính.
Người này đang muốn lên tiếng trả lời câu hỏi của Hoắc Nguyên Chấn, đột nhiên tên còn lại lúc nãy bị một quyền của Hoắc Nguyên Chân đánh ngã, trong ngực bay ra mấy mũi kim tiêu, bắn thẳng vào sau lưng tên đồng bạn.
Người phía sau vừa ra tay, Hoắc Nguyên Chân liền cười lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn diệt khẩu ư, không có cửa đâu.
Vất vả lắm mới tìm được một kẻ sắp mở miệng khai ra, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể để cho y bị giết chết một cách dễ dàng. Thấy kim tiêu kia bắn tới, hắn lập tức thi triển Kim Chung Tráo đã lâu không sử dụng qua.
Chuông vàng to lớn hoàn toàn bao phủ Hoắc Nguyên Chân và tên áo đen kia vào trong.
Kim tiêu kia bất quá chỉ là một mũi ám khí, cũng không mang theo lực công kích hùng mạnh của Tiên Thiên hậu kỳ, sau khi đánh vào chuông vàng phát ra tiếng keng trong trẻo, lập tức vô lực rơi xuống.
Hoắc Nguyên Chân cũng không chờ người này thi triển thủ đoạn nào kế tiếp, khoát tay một cái cũng hút y lại gần.
Lúc nãy người này bị Hoắc Nguyên Chân đánh trúng một quyền thật nặng, còn đang trong trạng thái không chút đề phòng, càng bị thương nặng hơn, không có chút năng lực chống cự nào. Sau khi yếu ớt giãy dụa vài cái dưới Hấp Tinh đại pháp của Hoắc Nguyên Chân, đã bị hắn hút cạn nội lực, trở thành người bình thường.
Thân thể y vô lực ngã nhào trên đất, Hoắc Nguyên Chân cũng không liếc nhìn y cái nào, đầu tiên là điểm huyệt để cho y không thể tác quái, sau đó lại thi triển Hấp Tinh đại pháp ném đem y ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài gió tuyết, không phải là người bình thường như y có thể rời đi được, Hoắc Nguyên Chân cũng không cần lo lắng y thi triển thủ đoạn gì quấy rầy.
Hơn nữa trong lòng Hoắc Nguyên Chân mừng thầm, sau khi hấp thụ nội lực Tiên Thiên hậu kỳ này, Bắc Minh thần công của hắn lại nhảy lên một đoạn, trên con đường Tiên Thiên trung kỳ đã vượt qua Đồng Tử Công, từ từ đến gần Cửu Dương chân kinh Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Hoắc Nguyên Chân suy đoán, chỉ cần hút thêm nội lực của ba người như vậy nữa, Bắc Minh thần công của mình sẽ đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Hút lấy nội công năm người, Bắc Minh sẽ trở thành đệ nhất nội công trước mắt của hắn, chính thức tiến vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ.